Phóng Viên Nghe Được Tiếng Lòng Giới Giải Trí

Chương 14: Lục Vũ Tình ngây thơ



"Vũ Tình, đừng từ chối. Uống với tôi một ly đi, đây là rượu Rafael 1982 hảo hạng đấy." Hứa Chí Phi đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hắn bắt đầu giở trò mời rượu.

Lục Vũ Tình cau mày, lắc đầu từ chối: "Hứa đạo diễn, tôi không biết uống rượu."

Hạ Linh Mạch nhanh tay nhanh mắt cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Vũ Tình à, đi ăn cơm với Hứa đạo diễn mà không uống vài ly thì kỳ lắm. Đây là rượu ngon đó, cậu không uống thì tôi xin phép."

Hạ Linh Mạch vừa nói vừa rót thêm một ly nữa. Hứa Chí Phi thấy Lục Vũ Tình vẫn còn do dự, liền nói: "Vũ Tình, cô khách sáo quá rồi đó. Rượu ngon phải có mỹ nhân như cô mới xứng chứ. Uống với tôi một ly đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm khó cô đâu."

Hứa Chí Phi đã nói đến nước này, Lục Vũ Tình cũng hơi d.a.o động. Cô ngập ngừng gật đầu: "Vậy... vậy tôi uống một ly thôi."

Nói rồi, Lục Vũ Tình uống cạn ly rượu đỏ. Hạ Linh Mạch và Hứa Chí Phi nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười thầm kín.

"Phải đó, phải vậy chứ. Nào, Linh Mạch, cô cũng uống với tôi một ly nào." Hứa Chí Phi quay sang trò chuyện với Hạ Linh Mạch, bỏ mặc Lục Vũ Tình ở một bên.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Sau khi uống ly rượu, Lục Vũ Tình cảm thấy người nóng dần lên, mặt mày cũng ửng hồng. Cô thấy cơ thể mình hơi run rẩy, không làm chủ được, còn chỗ kia dưới thân thì nóng ran khó chịu.

"Vũ Tình, cậu sao vậy? Trông sắc mặt cô không ổn lắm." Hạ Linh Mạch với nụ cười đểu cáng trên môi, hỏi han.

Lục Vũ Tình lắc đầu, nói là mình không sao, nhưng cô cảm thấy đầu óc choáng váng, phải vịn vào ghế sô pha để giữ thăng bằng. Hứa Chí Phi thấy vậy liền tranh thủ cơ hội tiến lại gần, ân cần đưa tay sờ trán Lục Vũ Tình.

"Vũ Tình, mặt cô đỏ quá, chắc là sốt rồi. Để tôi xem thử xem sao."

Hứa Chí Phi vừa chạm vào người Lục Vũ Tình liền bắt đầu giở trò sàm sỡ. Lục Vũ Tình hoảng hốt, lập tức đẩy mạnh Hứa Chí Phi ra, quát: "Đừng có đụng vào tôi!"

Bị đẩy ra, Hứa Chí Phi liền lộ bộ mặt thật, hắn cười khẩy: "Đồ đĩ thối tha. Đừng có làm bộ làm tịch, ông đây thích đụng vào cô thì đó là vinh hạnh cho cô rồi."

Lục Vũ Tình nghe vậy thì tức giận, chỉ vào mặt Hứa Chí Phi mà mắng: "Đồ lưu manh, tôi biết ngay là các người có ý đồ xấu xa mà!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Vũ Tình định đứng dậy bỏ đi, nhưng vì thuốc đã ngấm, toàn thân cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Trong lòng cô vừa sợ hãi vừa ghê tởm, cảm thấy vô cùng khó xử.

Hạ Linh Mạch cười khẩy, tiến đến bên Lục Vũ Tình và nói: "Vũ Tình, cô nghĩ mình có thể đi được sao? Thôi được, tôi cho cô một cơ hội, nếu cô đứng lên được, tôi sẽ để cô đi."

Lục Vũ Tình nghiến răng ken két, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Cô cố gắng đứng lên nhưng vừa nhấc người là lại ngã vật xuống ghế sô pha. Lục Vũ Tình với ánh mắt mơ màng, nhìn Hạ Linh Mạch và Hứa Chí Phi, hỏi: "Không thể nào, các người hạ thuốc tôi từ lúc nào?"

Hạ Linh Mạch cười khẩy: "Cô còn không biết mình ngu ngốc đến mức nào sao? Biết mình bị hạ thuốc rồi thì có ích gì? Ngay từ lúc cô trang điểm, trong thỏi son môi đã có thuốc rồi. Rượu đỏ chỉ là chất xúc tác để thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn thôi."

Hứa Chí Phi cũng đắc ý uống một ngụm rượu đỏ, lắc đầu nói: "Cô bé ngây thơ ạ, tốt nhất là cô nên từ bỏ ý định chống cự đi. Loại son môi này sẽ tự bốc hơi sau vài tiếng, đến pháp y cũng không thể nào phát hiện ra được đâu. Đêm nay cô chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ tôi thôi!"

Hứa Chí Phi vừa nói vừa đứng lên cởi quần áo, Hạ Linh Mạch ở bên cạnh cũng giúp hắn cởi cúc áo. Lục Vũ Tình thấy vậy thì vội vàng quay mặt đi, mặt mày đỏ bừng.

"Hai người các người... đồ cặn bã... Cứu mạng... cứu mạng với..." Lục Vũ Tình yếu ớt kêu cứu, nhưng chẳng ai có thể nghe thấy được. Giờ phút này, dù bên ngoài có người nghe thấy thì cũng chẳng ai dám vào cứu cô.

Hứa Chí Phi lúc này đã cởi hết quần áo, hắn chỉ chờ cơ hội là nhào tới. Đúng lúc đó thì "Rầm!" một tiếng, trên ban công xuất hiện một bóng người.

Hạ Linh Mạch và Hứa Chí Phi giật mình kinh hãi, cả hai đều không ngờ lại có người chụp lén. Họ vội vàng lấy quần áo che thân thể lại.

Hàn Văn Đông từ từ tiến vào, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn hai người, còn vừa cười vừa nói: "Sao hai người lại đứng im như tượng vậy? Tạo dáng chụp ảnh đi chứ, không tạo dáng thì chụp sao đẹp được? Nào, thân mật hơn chút nữa đi, phối hợp với công việc của tôi chút nào."

Nhìn thấy Hàn Văn Đông, Hạ Linh Mạch kinh hãi trốn ra sau lưng Hứa Chí Phi, còn Hứa Chí Phi thì lập tức nổi giận, hắn chỉ vào Hàn Văn Đông và quát: "Mẹ kiếp, mày là thằng nào?"

Hàn Văn Đông hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Hứa Chí Phi và nói: "Tao là ai á? Mày đưa bạn gái tao đến đây, còn hỏi tao là ai?"

Hứa Chí Phi không ngờ Hàn Văn Đông lại là bạn trai của Lục Vũ Tình, hắn quay đầu nhìn Lục Vũ Tình trên ghế sô pha thì thấy cô đã bất tỉnh nhân sự. Hắn quay lại nhìn Hàn Văn Đông với ánh mắt lạnh lẽo: "Hừ, mày là thằng Hàn Văn Đông nghèo hèn, bạn trai của Lục Vũ Tình đúng không? Không ngờ mày còn dám mò tới đây, nhưng coi như mày có đuổi kịp thì cũng vô dụng thôi, người đẹp đêm nay mày đừng hòng mang đi được."

Hàn Văn Đông nghe vậy thì ồ lên một tiếng, thản nhiên nói: "Vậy nếu tao nhất quyết phải mang đi thì sao?"

"Vậy thì mày chỉ có đường c.h.ế.t thôi! Anh bạn à, tôi khuyên mày đừng manh động." Hứa Chí Phi chẳng hề sợ hãi Hàn Văn Đông, hắn vừa chỉnh lại quần áo vừa ngông cuồng nói: "Tên tuổi Hứa Chí Phi này ở Hoa Thành cũng có chút m.á.u mặt đấy, dân xã hội đen cũng quen biết không ít. Nếu mày còn muốn lăn lộn ở Hoa Thành này thì tốt nhất là nên biến đi cho khuất mắt."