Hứa Chí Phi hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này. Hắn dựa vào gia thế hiển hách của gia đình, ngay cả Tiêu Mai muốn phanh phui chuyện của hắn cũng phải dè chừng. Thấy Hàn Văn Đông im lặng sau khi nghe lời hắn nói, hắn cho rằng Hàn Văn Đông đã bị choáng ngợp, liền nói tiếp, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn: "Anh bạn, chẳng phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao? Nói đi, muốn bao nhiêu? Chỉ cần anh đồng ý giao nộp đoạn phim và ảnh chụp lại, tôi sẽ cho anh tiền, người anh có thể mang đi."
Hàn Văn Đông tỏ vẻ suy nghĩ: "Tiền thì tôi đúng là đang rất thiếu. Anh qua đây, tôi sẽ cho anh biết tôi muốn bao nhiêu?"
Hứa Chí Phi nghe vậy thì biết là có hy vọng, hắn lập tức đưa mặt đến trước mặt Hàn Văn Đông. Hàn Văn Đông không chút do dự, không nói hai lời liền giáng cho hắn một cái tát, trực tiếp đánh sưng nửa bên mặt hắn, quật ngã hắn từ ghế sô pha xuống đất...
"Một cái tát này, chính là cái giá mà mày phải trả." Hàn Văn Đông cười lạnh lùng, vừa đi đến bên Lục Vũ Tình, vừa đỡ cô dậy.
Hứa Chí Phi không ngờ Hàn Văn Đông lại dám đánh hắn, lập tức tức giận đến trợn mắt: "Mày dám đánh tao? Mày dám động tay đánh tao?"
"Đánh mày là còn nhẹ đấy, tao cho mày biết, nếu còn có lần sau, tao sẽ cho mày nhận được bài học còn nặng hơn." Hàn Văn Đông tiện tay lấy mấy cái camera mini trong chậu hoa bỏ vào túi, lạnh lùng quay đầu nói với Hứa Chí Phi.
Dám động vào người phụ nữ của Hàn Văn Đông, dù là ai, Hàn Văn Đông cũng sẽ không lùi bước nửa bước!
Hứa Chí Phi căm hận nhìn chằm chằm Hàn Văn Đông, hắn nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Được, tao nhớ mặt mày rồi. Hàn Văn Đông, mày dám đánh tao, mày sẽ phải hối hận."
Hàn Văn Đông lười nói nhiều thêm với hắn, cõng Lục Vũ Tình đang bất tỉnh nhân sự lên, quay người đẩy cửa phòng rồi rời đi.
Hứa Chí Phi cứ thế trơ mắt nhìn Hàn Văn Đông mang Lục Vũ Tình đi. Trên mặt hắn vẫn còn đau rát, Hạ Linh Mạch vội vàng chạy đến bên hắn, nói: "Chí Phi, em đã gọi Cửu ca đến xử lý rồi, không ngờ tên Hàn Văn Đông kia lại dám tìm tới tận cửa."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Hứa Chí Phi trở tay giáng cho Hạ Linh Mạch một cái tát, giận dữ nói: "Đồ đàn bà ngu xuẩn, bị người ta phát hiện chỗ hẹn gặp mà mày còn dám đến? Từ hôm nay trở đi, đừng xuất hiện trước mặt tao nữa, nếu không tao sẽ cho người bán mày sang Nam Phi làm gái!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Chí Phi trong lòng giận dữ, hắn đoán chắc chuyện đêm nay đã bị Hàn Văn Đông quay lại hết, phải nhanh chóng tìm người diệt trừ Hàn Văn Đông. Nghĩ đến đây, hắn không thèm để ý đến Hạ Linh Mạch nữa, quay đầu rời khỏi phòng...
Hàn Văn Đông mang theo Lục Vũ Tình rời khỏi khách sạn Hoàng Đình, lập tức không ngừng nghỉ chạy về căn hộ của mình. Vừa vào cửa, Lục Vũ Tình đã không thể chịu được nữa, hai cánh tay ngọc ngà ôm chặt lấy Hàn Văn Đông, miệng thì thầm không rõ: "Tôi muốn... tôi muốn... van xin anh... tôi sắp chịu không nổi rồi."
Hàn Văn Đông bị thanh âm này kích thích đến tai ngứa ngáy, cộng thêm đôi gò bồng đảo căng tròn mượt mà của Lục Vũ Tình, tựa như hai quả cầu nước lớn ép vào lưng hắn, trên đường đi không ngừng lay động, cái cảm giác mềm mại kia quả thực đã kích phát hoàn toàn thú tính trong m.á.u Hàn Văn Đông. Hàn Văn Đông đặt Lục Vũ Tình xuống, ánh mắt hắn đã có chút không tỉnh táo.
"Trời ạ, thuốc này mạnh quá, nếu về muộn một chút thì không xong rồi." Hàn Văn Đông tuy vẫn giữ được lý trí, nhưng ánh mắt đã không kìm được mà đảo quanh người Lục Vũ Tình.
Lục Vũ Tình mặt mày đỏ bừng, rên rỉ không ngừng. Cô nằm trên giường uốn éo qua lại, bộ lễ phục tối hôm đó đã sớm bị xé rách tả tơi, nửa bờ vai lộ ra cả nội y, mảng lớn xuân quang chỉ được che phủ bởi lớp vải sa mỏng manh cuối cùng, phần váy dưới thân càng bị kéo lên giữa hai đùi, chiếc quần lót màu hồng phấn đã ướt át hơn phân nửa.
Hàn Văn Đông thấy thế thì nội tâm như thể đang trải qua một trận chiến đấu giữa thiên đường và địa ngục. Lòng anh vô cùng mâu thuẫn, nếu như "lên" vào lúc này, e là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng nếu không "lên" thì lại không giống như một người đàn ông.
"Lên hay không lên? Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng." Hàn Văn Đông ngồi ở đầu giường, trong lòng đang cuồng loạn không ngừng. Hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên anh muốn leo lên đỉnh cao, mà đối tượng lại là Lục Vũ Tình, người mà anh đã thầm thương trộm nhớ bốn năm trời. Lúc đầu tối nay hai người cũng đã nói sẽ có một "cuộc giao lưu nhân sinh thân mật".
[Cô ấy trước đó cũng đã đồng ý với mình, vậy mình hiện tại không thể xem là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đúng không?] Hàn Văn Đông tự nhủ một hồi, cuối cùng lý trí vẫn là không thắng được cảm xúc, dù sao phụ nữ bị hạ độc, nếu chậm trễ trong chuyện phòng the cũng sẽ có hại cho cơ thể, Hàn Văn Đông làm vậy là để cứu cô.
Hàn Văn Đông cởi chiếc áo khoác ngoài, đắp lên người Lục Vũ Tình. Lục Vũ Tình nhắm mắt lại, hai tay phối hợp với Hàn Văn Đông, không mấy chốc quần áo trên người đã cởi sạch sành sanh. Ngay lúc Hàn Văn Đông sắp bắt đầu cái trình tự quan trọng nhất kia thì anh đột nhiên cảm thấy trên mặt có một tia ẩm ướt.
Hàn Văn Đông ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào trên mặt Lục Vũ Tình đã lăn xuống những giọt nước mắt long lanh, dù trên mặt cô vẫn còn vẻ mê man, nhưng khóe mắt đã thoáng qua một tia nước mắt. Cho dù cơ thể đang khó chịu nóng lên, nhưng nội tâm của cô vẫn vô cùng không tình nguyện.
Hàn Văn Đông chợt cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hẳn ra, cái cảm giác xao động như thiêu đốt kia như thể bị một chậu nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt liền dập tắt không còn một mảnh. Anh nhớ lại Lục Vũ Tình luôn là một cô gái truyền thống, dù bên cạnh có rất nhiều phú nhị đại theo đuổi, nhưng cô vẫn một mực không để ý đến ai, cho đến khi gặp gỡ Hàn Văn Đông, cô mới không d.a.o động trước một người đàn ông nào khác.
"Haiz, quả nhiên mình vẫn là quá chính nghĩa." Hàn Văn Đông bất đắc dĩ mắng mình một tiếng, từ trên người Lục Vũ Tình đứng lên. Anh lật người Lục Vũ Tình lại, chỉ thấy anh điểm xuống mấy huyệt đạo, Lục Vũ Tình giống như một đứa trẻ đang ngủ, trở nên an ổn.