Phóng Viên Nghe Được Tiếng Lòng Giới Giải Trí

Chương 20: Bọ ngựa bắt ve



 

Hàn Văn Đông cười khẩy, nhìn Hầu Tử: "Tôi á? Tôi là Nhị Cẩu Tử đây, không nhận ra à?" Vừa dứt lời, anh đạp phanh gấp, khiến cả xe chao đảo, Hầu Tử bay thẳng từ hàng ghế sau lên ghế phụ.

Đao Ba Cửu choáng váng, cửa xe bị giật tung, Hàn Văn Đông ôm Tiêu Mai định chạy, Đao Ba Cửu túm c.h.ặ.t t.a.y anh.

"Mày... Mày là Hàn Văn Đông? Mẹ kiếp, mày chán sống rồi à? Dám phá đám chuyện tốt của tao?"

Đao Ba Cửu rút d.a.o gọt hoa quả ra, Hàn Văn Đông cười khẩy: "Anh nhìn xem đây là đâu rồi hãy tính chuyện dùng dao."

Đao Ba Cửu ngơ ngác, xung quanh là tường rào xanh trắng, đây chẳng phải đồn công an sao!

"Đứng im, đứng im!" Vừa dứt lời, mười mấy cảnh sát ập đến, đè tất cả xuống đất, kể cả Hàn Văn Đông.

Do Hàn Văn Đông lao xe thẳng vào, cảnh sát cả đồn đều giật mình. Sau khi hai cảnh sát tháo khăn trùm đầu cho Tiêu Mai, cô liền nhận ra Hàn Văn Đông, chỉ vào anh nói: "Cậu ấy không phải người xấu, cậu ấy đến cứu tôi."

Hai cảnh sát liền thả Hàn Văn Đông ra. Anh cười: "Cảm ơn chị Mai tha mạng."

Tiêu Mai liếc anh, đi theo cảnh sát vào trong trình bày sự việc. Lúc đi ngang qua Hàn Văn Đông, cô dặn dò: "Đừng đi vội, chờ tôi..."

Ngày hôm sau, Lý Phú Quý và Hứa Chí Phi bị cảnh sát tạm giam vì tội cưỡng ép sinh viên và hoạt động phi pháp. Cả Hoa Thành chấn động.

Giới văn nghệ đều biết chuyện này do Tiêu Mai sắp đặt, vị hôn thê vạch trần bộ mặt thật của vị hôn phu. Xem ra Hứa gia và Tiêu gia đã đoạn tuyệt quan hệ.

Đêm đó, Tiêu Mai gọi điện cho Hàn Văn Đông, bảo anh đến nhà một chuyến, không nói rõ là chuyện gì.

Hàn Văn Đông vì tiền lương nên đành phải đến. Đến nhà Tiêu Mai, anh thấy tầng một và tầng hai đều vắng tanh, lên đến tầng ba mới nghe thấy tiếng động trên sân thượng.

Lên đến sân thượng, thấy Tiêu Mai đang ngồi uống rượu một mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thấy Hàn Văn Đông đến, Tiêu Mai liếc nhìn anh, thản nhiên nói: "Đến rồi à? Sợ gì chứ?"

Hàn Văn Đông gãi đầu, cười gượng: "Chị Mai , tôi tưởng có chuyện gì lớn lắm, hóa ra chị uống rượu giải sầu à? Không lẽ vì tên khốn Hứa Chí Phi sao?"

Hứa Chí Phi bị vạch trần, danh dự mất sạch, không thể nào lăn lộn trong giới văn nghệ được nữa. Công lao này đều thuộc về Tiêu Mai.

Nhưng Tiêu Mai trả thù xong cũng không hề vui vẻ, uống rượu cả đêm. Cô lật điện thoại tìm người tâm sự, chợt nhận ra ngoài Hàn Văn Đông, ở Hoa Thành cô chẳng có người bạn nào để chia sẻ.

"Đừng nói nhảm, tôi bảo cậu đến uống rượu, không bảo cậu nói chuyện. Nói một câu trừ một trăm tệ." Tiêu Mai ngửa cổ uống cạn ly rượu vang, Hàn Văn Đông vội ngậm miệng, rót rượu cho mình.

Hàn Văn Đông thầm than: [Phụ nữ mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu lòng.]

Tiêu Mai từ nhỏ đã quen với sự mạnh mẽ, chưa từng yêu ai thật lòng. Đến khi gặp Hứa Chí Phi, cô mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng kết quả lại là một màn kịch đáng buồn. Lúc đầu cô chưa định vạch trần Hứa Chí Phi, nhưng khi bị bắt cóc, cô đã hoàn toàn mất hết lòng tin.

Hứa Chí Phi dám sai người bắt cóc cô, vậy thì còn gì để nói nữa?

"Đàn ông, chẳng có ai tốt cả!" Tiêu Mai nghĩ đến đây thì chửi thầm. Thấy Hàn Văn Đông im lặng, cô nhíu mày: "Sao cậu không nói gì?"

"Chị Mai, tôi được phép nói rồi à?" Hàn Văn Đông hỏi, Tiêu Mai gật đầu, lúc này cô đã say khướt.

"Đàn ông đúng là có nhiều người xấu, nhưng có xấu ắt có tốt. Mất đi một mối tình đáng giá thì đau khổ, nhưng mất đi một mối tình không đáng thì đáng mừng, chị thấy đúng không?" Hàn Văn Đông nhớ lại một câu nói đọc được trong sách.

Tiêu Mai suy tư một hồi, gật đầu: "Cậu nói cũng có lý."

Hàn Văn Đông cười: "Chị Mai, coi như là chúc mừng chị đã nhìn rõ bộ mặt thật của một tên cặn bã, chúng ta uống cạn ly này nào."

Hai người uống đến say mèm, khoảng cách giữa họ ngày càng gần.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Tiêu Mai nhìn Hàn Văn Đông, cảm thấy có chút rung động, mặt cô dần nóng lên. Cô chậm rãi đưa tay sờ mặt Hàn Văn Đông, ngón tay lướt từ cổ xuống ngực...