Phóng Viên Nghe Được Tiếng Lòng Giới Giải Trí

Chương 19:





Ra khỏi văn phòng Hứa Chí Phi, Lý Phú Quý lên xe. Thân hình mập mạp của hắn, chỉ đi vài bước đã ướt đẫm mồ hôi. Ngồi sau hắn là một gã đàn ông đầu trọc trung niên hung hãn, mặc áo ba lỗ đen, đầy hình xăm, trên lưng có hai vết sẹo sâu.

Lý Phú Quý vừa lên xe, gã đàn ông liền lên tiếng: "Lý tổng."

Lý Phú Quý châm một điếu xì gà, hạ cửa kính xe: "A Cửu, Hàn Văn Đông và Tiêu Mai, hai người này giao cho cậu xử lý. Tiêu Mai không được làm tổn thương, Hàn Văn Đông tùy ý xử trí. Quan trọng nhất là phải lấy được bằng chứng trong tay họ."

A Cửu gật đầu. Thư ký của Lý Phú Quý đưa cho hắn một phong bì vàng, bên trong có năm xấp tiền dày cộm.

"Năm vạn đây, xong việc thêm mười lăm vạn. Trong hôm nay phải giải quyết xong, làm cho gọn gàng." Lý Phú Quý nói xong, A Cửu cầm tiền xuống xe. Vừa xuống xe, ba tên đàn em to con đã xông tới.

"Cửu ca, có nhiệm vụ mới à?" Một tên hỏi. A Cửu cười lạnh: "Đi, chọn vài thằng đánh đ.ấ.m tốt, nhanh nhẹn, hôm nay có việc lớn."

Tại nhà Tiêu Mai, Hàn Văn Đông vừa ra khỏi cửa, bốn tên bịt mặt xông vào, không nói lời nào, trực tiếp bắt Tiêu Mai đi.

Tiêu Mai cố gắng giãy giụa, nhưng một cô gái yếu ớt sao địch nổi bốn gã đàn ông to khỏe. Cô nhanh chóng bị đưa xuống lầu, một tên hét lớn ra đường: "Nhị Cẩu Tử, mày ngẩn người ra đấy à? Mau lái xe tới!"

Chiếc xe van đen đỗ bên đường lập tức lao tới, dừng trước cửa biệt thự.

Bốn tên bịt mặt trói tay chân Tiêu Mai, dán băng dính vào miệng, bịt kín đầu bằng vải đen, rồi khiêng cô lên xe. Bọn chúng phối hợp rất ăn ý, rõ ràng không phải lần đầu làm chuyện này.

Vừa lên xe, xe liền lao ra khỏi khu biệt thự.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Bọn chúng tháo mặt nạ ra. Một tên chính là Đao Ba Cửu. Hắn liếc nhìn Tiêu Mai, lấy t.h.u.ố.c lá ra: "Mẹ kiếp, con nhỏ này nóng tính thật, suýt nữa để nó chạy thoát. Mấy thằng chúng mày đúng là vô dụng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đao Ba Cửu hút thuốc, một tên gầy gò bên cạnh cười đểu: "Không chỉ nóng tính, dáng người cũng nóng bỏng. Lão đại nhìn chân nó kìa, trắng nõn mềm mại, muốn sờ thử quá."

Chưa kịp chạm vào, Đao Ba Cửu đã quát: "Hầu Tử, bỏ tay ra! Tao đã bảo rồi, không được động vào con nhỏ này. Lão Cao, lấy được tài liệu chưa?"

Một tên cao gầy đeo kính đang dùng laptop, trả lời: "Xong rồi, nhưng không biết nó có bản sao nào không."

Đao Ba Cửu nhướng mày, nhìn Tiêu Mai đang dựa vào ghế thở dốc, vỗ nhẹ vào mặt cô: "Cô Tiêu, tôi hỏi một câu cô trả lời một câu. Cô còn bản sao tài liệu nào không?"

Tiêu Mai bị bịt đầu lắc đầu. Tên Hầu Tử bên cạnh nghi ngờ: "Lão đại, nhỡ nó lừa thì sao? Nó nói không có là không có à? Chắc chắn nó đã chuẩn bị vài bản."

Đao Ba Cửu thấy có lý, gật đầu: "Đúng vậy, ai biết nó có bản sao nào không? Hầu Tử, mày có cao kiến gì không?"

Hầu Tử đảo mắt, đột nhiên cười gian: "Lão đại, đơn giản thôi. Nó dám không giao hết bằng chứng, chúng ta lột sạch nó, chụp ảnh lại. Nó dám không chịu thì chơi đến chết! Tôi không tin nó không sợ."

Đao Ba Cửu mắng: "Đầu mày toàn nước, đã bảo không được làm nó bị thương mà?"

Hầu Tử ấm ức: "Có làm nó bị thương đâu. Chúng ta chỉ cởi quần áo chụp ảnh thôi, có làm gì đâu. Nếu nó không có bằng chứng, sao chúng ta ép nó được?"

Đao Ba Cửu và Hầu Tử bàn bạc, Tiêu Mai nghe thấy mà run rẩy, đặc biệt là khi Đao Ba Cửu đồng ý, cô càng tuyệt vọng.

"Được, cứ làm theo lời Hầu Tử. Nhị Cẩu Tử, về quán bar, lát nữa chúng ta xử lý con nhỏ này." Đao Ba Cửu vừa dứt lời, Nhị Cẩu Tử lái xe lên tiếng: "Không vấn đề, lão đại muốn đi đâu thì đi."

Nhị Cẩu Tử vừa mở miệng, Đao Ba Cửu, Hầu Tử và Lão Cao đều ngớ người. Đây đâu phải giọng Nhị Cẩu Tử, rõ ràng là người khác đang lái xe!

"Mẹ kiếp, mày là ai?" Hầu Tử thò người lên, liếc mắt liền thấy Hàn Văn Đông. Lúc lên xe vội quá, bọn chúng không để ý kỹ, lại thêm hắn đội mũ lưỡi trai, nên không nhận ra.