Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 104: Phù Đồ Nữ Tướng



Tê Túc : “Thất lễ, Phù Đồ pha , động tác thích hợp, ôn nhã vui vẻ, cho như mộc xuân phong, tại hạ cũng tự chủ , thất thần đến quên .”

Ánh mắt Vu Việt tối , ngón tay nắm thật chặt.

Mặc Phi ngừng động tác , thản nhiên : “Tê Túc quá khen, chỉ chuyên tâm mà việc thôi. Tài đánh cờ của Chủ công nhà cao siêu, công tử chớ phân tâm đến bên cạnh, nếu sẽ kém chiêu đó.”

“Phù Đồ .” Tê Túc , nữa, chuyển sự chú ý lên bàn cờ.

Vu Việt vốn còn chút vui khi Tê Túc chú ý đến Mặc Phi, khi lời của “Hắn”, tâm tình lên, trong chốc lát, lãnh ý quanh giảm ít.

Vì thế, hai chuyên chú ván cờ, bên tai âm thanh của nước sôi, bên mũi ngửi hương quanh quẩn, trong giây lát loại cảm giác bình yên thanh thản.

Đợi đến khi pha xong, Mặc Phi giúp hai châm , tự bưng lên bàn.

Vu Việt và Tê Túc đồng thời buông quân cờ, bưng thưởng thức, ai mở miệng chuyện. Đình đài lầu các, gió mát lượn quanh, phẩm đánh cờ, giống như là bạn tri kỉ, khí vốn còn chút sát ý tiêu điều, cũng bởi mà còn sót chút gì nữa.

Dường như Mặc Phi trời sinh một loại thở cho bình thản, như gió như nước, chỉ cần nàng yên tĩnh, xung quanh cũng sẽ yên tĩnh theo.

Ván cờ giằng co đến hơn nửa ngày, trong lúc đó, Mặc Phi đổi cho bọn họ vài lượt , thời gian dài như thế, nhưng ai mở miệng phá vỡ loại yên tĩnh .

Ván cờ chấm dứt, Vu Việt thắng nửa mục, ngẩng đầu thoáng qua đối diện, trong lòng đánh giá một nữa. Người quả thật giống bề ngoài, ngôn ngữ giống như cuồng ngạo nhưng khi chơi cờ vững vàng bất ngờ, nắm chắc bàn cờ trong tay, phong cách chơi cờ thì chính thống ẩn hàm sát khí. Thậm chí Vu Việt còn cảm thấy, lẽ kết quả đều trong dự tính của , giống như thanh kiếm rút khỏi vỏ, ẩn giấu nhuệ khí, khiến cho thể đề phòng.

Hắn, rốt cuộc là phương nào?

Không vì , mơ hồ chút nghi ngờ với .

Lúc , Tê Túc dậy hành lễ : “Hôm nay thể vinh hạnh đánh cờ cùng Nhung Trăn Vương, tại hạ thật sự nhiều ích lợi.”

Vu Việt lạnh nhạt : “Kỳ nghệ* của phi phàm, bổn vương lĩnh giáo.”

* Kỳ nghệ: Tài đánh cờ.

“Điện hạ quá khen.” Nói xong, Tê Túc giống như trời, : “Canh giờ còn sớm nữa, tại hạ cần cáo từ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc Phi dậy đưa tiễn.

Tê Túc khéo léo từ chối : “Phù Đồ hãy dừng bước, dẫn đường là . Hôm nay phiền Phù Đồ tự pha , Tê Túc vô cùng cảm kích, mong rằng nhàn rỗi thể trò chuyện với Phù Đồ.”

“Tê Túc học thức uyên bác, Phù Đồ vô cùng hoan nghênh.”

Tê Túc hành lễ với Vu Việt, đó rời cùng với mấy hầu.

Mặc Phi ở trong đình, rời .

“Phù Đồ thấy hứng thú với ?” Vu Việt đột nhiên hỏi.

“Chẳng lẽ Chủ công cảm thấy là một nhân tài ?” Mặc Phi trả lời. Người đối mặt với Vu Việt mà còn thể thong dong như thế, hiếm thấy.

“ là nhân tài.” Đáng tiếc thể dùng , phận tuyệt đơn giản, cũng giống kẻ thể thần phục khác, hơn nữa, dường như Phù Đồ ấn tượng với , chỉ dựa điều cũng đủ để chặn ở ngoài cửa .

“Nếu là nhân tài, đương nhiên Phù Đồ nên kết giao Chủ công.”

Sắc mặt Vu Việt dịu , yếu ớt : “Là vì bổn vương ?”

Mê Truyện Dịch

Mặc Phi gật đầu : “Là vì Chủ công, cũng là vì Phù Đồ. Người kiến thức rộng rãi, Phù Đồ cảm thấy là một bằng hữu thể kết giao .”

Vu Việt trầm mặc, đó dậy tới bên , dùng ánh mắt phức tạp khó hiểu , tay nâng lên dừng , cuối cùng chẳng động tác gì, cứ phất tay áo rời như .

Mặc Phi nhíu nhíu mày, cảm giác hình như quên chuyện gì đó quan trọng.

“Công tử, ngài .” Người hầu cửa chạy tới đón.

Tê Túc gật đầu với , thêm cái gì nữa. Khi sắp lên xe ngựa, đầu về phủ Nhung Trăn.

Vu Việt, thật sự là trăm bằng gặp mặt, sắc bén lãnh túc, sâu như biển, trầm như màn đêm, đây là thứ hai cho rùng như thế, mặt ngoài thì thong dong, nhưng chỉ tự , kinh hãi khí thế của nam nhân .

Mím môi, Tê Túc lên xe ngựa, trong đầu đột nhiên hiện bóng dáng của pha , gần đầu gặp mặt thể cảm nhận phong thái chân chính, hôm nay giao tiếp mới còn đặc biệt hơn cả lời đồn, Thanh, Nhã, Trí, như ánh trăng sáng nhiễm bụi bẩn, giống như thể gột rửa lòng , đời nam tử như .