Vu Việt, thật sự là may mắn.
Từ cái ngày , công tác của Mặc Phi dường như nhiều lên, ngay cả một sự việc bình thường, thuộc quản lý của nàng cũng Vu Việt quăng cho, nếu mà chút rảnh rỗi, sẽ tìm gặp nàng chơi cờ, uống , hoặc là quân doanh quan sát thực tế, vì thế mấy Tê Túc sai đến mời đều từ chối, đành trở về.
Đối với việc , Mặc Phi cũng thể gì hơn, ai bảo là Chủ công ?
“Đại nhân.” Duyệt Chi tiến bẩm báo, “Thẩm Bạc đại nhân tới.”
“Mau mời.” Mặc Phi buông quyển sách tay xuống, về phía cửa.
Không lâu , Thẩm Bạc cất bước , hành lễ : “Phù Đồ đại nhân.”
“Thẩm Bạc cần đa lễ, mời .”
“Không , Thẩm Bạc đến là để thông báo, ngày mai Chủ công Bình Nguyên Tử Vong điều tra, đặc biệt dặn đại nhân hôm nay hãy chuẩn một chút, sợ rằng sẽ mất hai, ba ngày.”
Bình Nguyên Tử Vong? Mặc Phi sáng mắt lên, Vu Việt , trở ngại lớn nhất khi chinh chiến U Quốc chính là Sông Xám và Bình Nguyên Tử Vong, trong đó Bình Nguyên Tử Vong càng quỷ dị, ít nhất, Mặc Phi từng nơi nào mà cứ là bỏ mạng, còn là một mảnh trống trải nữa, cho dù là khoáng vật phóng xạ cũng thể đưa chỗ c.h.ế.t ngay lập tức . Nơi , nàng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lúc , nàng bèn gật đầu : “Đa tạ Trầm đại nhân, Phù Đồ .”
Vì Thẩm Bạc cáo từ rời . Vị đại quản gia nội sự , cho tới bây giờ đều lời ít mà ý nhiều.
Mặc Phi thu thập hành lý đơn giản, cũng coi như vô cùng thuần thục. Sáng sớm hôm , nàng binh lính dẫn đến chỗ Vu Việt, tiến đến bình nguyên , ngoại trừ hai mươi kỵ binh thì còn Ngư gia và Minh Hàn , là chủ lực chinh chiến, tất nhiên là , là vị tổng quân sư, đương nhiên cũng tận lực thu thập tin tức chiến trường. Mà nàng thì mang theo Cô Hạc, dù sự việc xuất hiện đột ngột, mà bỏ ở , đoán chừng sẽ nổ tung lên mất.
Mấy tiếp đón đơn giản đều tự lên ngựa khởi hành.
Nghe Minh Hàn , cưỡi ngựa cũng đến giờ Thân* mới tới nơi , trong đó bao gồm cả thời gian nghỉ ngơi.
* Giờ Thân: 15h đến 17h.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho dù từng kinh nghiệm cưỡi ngựa vài trong thời gian dài, Mặc Phi vẫn cảm giác ăn tiêu như cũ, ở hiện đại, nàng thường xuyên trèo non lội suối, tự cho rằng thể là khá , nhưng mà chân chính so sánh với nam nhân nơi , chênh lệch rõ ràng, xem về cần rèn luyện nhiều một chút.
Mặc Phi đột nhiên nhíu nhíu mày, huyệt thái dương mơ hồ đau, loại cảm giác …
Lúc sắp tới Bình Nguyên Tử Vong, nhưng khi cách càng gần, Mặc Phi càng cảm thấy khó chịu. Lúc đầu tưởng rằng thể lực của chống đỡ , hơn nữa thời tiết vẻ nóng bức, khoẻ một chút cũng là bình thường. khi cẩn thận cảm thụ mới phát hiện đúng, chỉ đau đầu, ngay cả Ngọc Phù cổ nàng dường như cũng phát nóng.
“Đến.” Chợt Ngư gia quát một tiếng ở phía .
Mọi chỉnh tề ngừng , ánh mắt đều về bình nguyên mênh mông, rộng lớn vô bờ .
Mê Truyện Dịch
Không nơi một ngọn cỏ nào ? Vì nàng thấy một biển màu xanh ngắt? Mặc Phi kỳ quái trong lòng, đồng thời hỏi điều nghi vấn .
Ngư gia trả lời: “Càng tiến trung tâm bình nguyên, cỏ cây càng ít, nơi đó mới chân chính là nơi tử vong.”
Vì thế, Mặc Phi về phía xa xa, đột nhiên ánh mắt của nàng đổi, cái gì thế ? Dải đất trung tâm bình nguyên giống như một màn sương mù nhàn nhạt màu đen bao phủ, lúc ẩn lúc hiện, mặc dù ở trong ánh mặt trời chiếu rọi cũng thể tiêu tan.
Lúc , giọng của Vu Việt vang lên: “Nhớ rõ mấy năm , bổn vương dẫn hắc thiết kỵ đuổi g.i.ế.c Du tộc đến tận đây, Du tộc cùng đường trốn trong Bình Nguyên Tử Vong, khi tiến dải đất trung tâm, bổn vương thấy bọn họ đột nhiên phát cuồng, tự c.h.é.m g.i.ế.c lẫn , chỉ qua nửa canh giờ mà t.h.i t.h.ể khắp nơi, ngay cả ngựa cũng dọa cho sợ hãi, chạy tán loạn.”
Minh Hàn sờ sờ cằm, híp mắt về phía , đang suy nghĩ cái gì.
Vu Việt tiếp tục : “Sau đó bổn vương tìm một đám tội nô, đưa bọn họ đến sâu bên trong bình nguyên, ai ngờ phần lớn trong đó đều bình an vô sự, chỉ vài phát cuồng mà chết.”
Mấy Mặc Phi đều lộ vẻ tò mò.
Minh Hàn hỏi: “Những phát cuồng mà c.h.ế.t phận gì?”
Vu Việt một cái, trả lời: “Bọn họ đều là binh lính quốc gia khác.”