Đám Ngư gia liếc , khẽ cắn môi, đó cũng theo đuôi, nhưng trái , Minh Hàn đang phía dặn dò vài kỵ binh ở chỗ , một lúc , nếu như trở , sẽ lập tức tiến đến thành thị gần nhất, mang một đám bình dân tới tìm. Đuổi theo bao lâu, Vu Việt nhanh chóng thấy Hà Ngọc dừng , nó đang cúi đầu một đang mặt đất.
Trong lòng Vu Việt căng thẳng, cảm thấy một trận sợ hãi từ tới. Phù Đồ, nghìn vạn đừng xảy chuyện gì!
Không đợi cho tọa kỵ dừng , Vu Việt nhảy xuống lưng ngựa, nhanh chóng chạy tới bên cạnh ngất xỉu mắt đất.
Mê Truyện Dịch
Quả nhiên là Phù Đồ! Hô hấp của Vu Việt cứng , đưa tay nâng dậy.
Hai tay xuyên qua y phục, cảm giác độ ấm của trong lòng.
Thật quá, còn sống! Vu Việt hung hăng ôm lấy, trong lòng dâng lên một loại vui sướng thể thành lời.
“Phù Đồ đại nhân chứ?” Giọng Cô Hạc truyền đến, đến gần hai , dùng ánh mắt khác thường mà quan sát phản ứng của Vu Việt.
Vu Việt kiểm tra sơ qua của Mặc Phi, lẽ ngoại thương.
“Phù Đồ, Phù Đồ, tỉnh, tỉnh .” Hắn thử gọi vài tiếng.
Lông mi Mặc Phi giật giật, Vu Việt vui vẻ, tiếp tục gọi tên của .
Lúc , phía cũng đuổi kịp, thấy Mặc Phi trong lòng Vu Việt, thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc rốt cuộc xảy chuyện gì. Cuối cùng Mặc Phi cũng tỉnh từ trong hôn mê, híp mắt phát hiện dường như xung quanh ít bao vây, đợi đến lúc thích ứng với ánh sáng, nàng đột nhiên kỳ quái : “Sao thế ? Sao đều ở trong ?”
Những còn lộ vẻ mặt dở dở , Chủ công nhà bọn họ còn g.i.ế.c đấy, gây chuyện còn hỏi “Sao thế” nữa.
“Phù Đồ, ngươi chạy đến đây? Mà ngất xỉu thế?” Vu Việt hỏi, “Có thương ?”
Sau khi trải qua mơ hồ lúc ban đầu, rốt cuộc Mặc Phi cũng chú ý tới quang cảnh hiện trường, giọng của nàng mang theo vẻ xin : “Chủ công, cho ngài lo lắng, Phù Đồ cả.”
Nàng chống tay mắt đất, dậy khỏi vòng ôm ấp của Vu Việt.
Ánh mắt Vu Việt tối sầm, dang tay ôm lấy thắt lưng của “Hắn”, đỡ “Hắn” dậy. Lúc Minh Hàn đột nhiên hỏi: “Phù Đồ, tối hôm qua gì kỳ ngộ* gì đúng ? Vì xuất hiện một tại nơi tử vong ?”
* Kỳ ngộ: Gặp gỡ bất ngờ.
Mặc Phi trầm mặc một lát, trả lời: “Phù Đồ cũng vì xuất hiện ở trong , thể là mộng du, khiến cho sợ hãi, thật sự ngượng ngùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mộng du?” Vu Việt nhíu mày, ở trong vương phủ lâu như , giờ từng thấy Phù Đồ “Mộng du” cả!
Tất cả ở đây đều lộ vẻ mặt cổ quái và nửa tin nửa ngờ.
trái , Minh Hàn dường như thấy lời của Mặc Phi , mặt khắp nơi, đó chỉ thấy lẩm bẩm : “Lạ thật, đây là vùng đất tử vong ? Có vẻ cũng chỗ nào đặc biệt cả.”
Lúc mới nhận , vị trí của bọn họ chính là cùng đất tử vong mà trong truyền thuyết, nhưng lâu như , thế mà chẳng xảy chuyện gì.
Mặc Phi thản nhiên : “Có lẽ tin đồn quá sự thật.”
Lời , một đều lộ vẻ mặt lẽ là thế, chỉ đám Vu Việt nghi hoặc trong lòng. “Nếu Phù Đồ việc gì, chúng trở về thôi!” Vu Việt liếc mắt Mặc Phi một cái, như .
Minh Hàn : “Nếu nơi đây nguy hiểm gì, bằng nhân cơ hội điều tra xung quanh một phen.”
Vu Việt hỏi Mặc Phi: “Ngươi chắc ? Có cần về nghỉ ngơi ?”
“Không cần, Phù Đồ cả.”
Vu Việt gật gật đầu, xoay lệnh cho binh lính phân điều tra, cần xác định nơi nguy hiểm.
Mặc Phi đưa tay sờ chuôi d.a.o quân dụng trong lòng, cảm nhận lực lượng linh hồn lạnh lẽo mà khổng lồ trong vỏ đao .
Trạm Nghệ… quả nhiên việc tối hôm qua giấc mộng!
Nàng ngẩng đầu, thấy Vu Việt đang lẳng lặng chăm chú nàng.
Nàng chắc chắn lời của qua cửa của Vu Việt, nếu khai báo điều gì, tất nhiên sẽ khiến cho nghi ngờ, nhưng nếu hết sự thật càng .
Suy nghĩ, Mặc Phi đến bên Vu Việt, : “Chủ công, nhất định trong lòng ngài nghi vấn.”
“ , bổn vương đang đợi ngươi chủ động .”
“Phù Đồ , là vì việc qua sẽ chút thể tưởng tượng .”
“Nói xem, như thế nào mà thể tưởng tượng ?” Vu Việt chút hứng thú.