“Chủ công là vương giả khai sáng thịnh thế, tất nhiên sẽ bởi vì nhỏ mà mất lớn.”
“Thực thể cả hai ? Phù Đồ thực thể tiếp nhận sự cận của bổn vương?”
Mặc Phi rũ mắt xuống, giấu bất đắc dĩ để lộ trong mắt. Nếu như ở hiện đại một nam nhân như theo đuổi, tất nhiên nàng sẽ động tâm. bây giờ đang ở loạn thế, nàng bằng chứng để dựa , là nữ tử, kết quả cuối cùng chính là trở thành đồ chơi của nam nhân. Đặc biệt giống như Vu Việt , là một nam nhân vạn , lẽ hiện tại đối đãi với ngươi vô cùng sủng nịch*, nhưng một khi thất sủng, kết cục tương lai sẽ thê lương. Nàng luôn coi nam nhân giống như trời, là nữ tử yếu đuối sống như lục bình**, nàng tìm cho chính một con đường khác như .
* Sủng nịch: Say mê, cưng chiều (sủng ái).
** Lục bình: Bèo. Ý ở đây là cuộc sống trôi nổi như hoa lục bình.
“Chủ công, Phù Đồ một chuyện nhờ.”
“Ngươi .”
“Tương lai dù cho Chủ công ở triều đình, là chinh chiến thiên hạ, Phù Đồ đều bầu bạn bên cạnh ngài, nhưng cầu Chủ công, hãy lấy lễ của hiền sĩ mà đối đãi.” Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là theo ý của Minh Hàn, tương lai theo Vu Việt chiến trường, cái thật sự là chuyện bất đắc dĩ. Nếu Vu Việt nàng rời khỏi tầm mắt , thế thì nàng sẽ như mong , một tấc cũng rời. Như hơn là lúc nào cũng ghen tị, đó sẽ bổ nhào như lang sói vồ mồi, nàng sẽ trốn mấy đây?
Mê Truyện Dịch
Nghe lời , Vu Việt trầm mặc.
Mặc Phi : “Chủ công, nặng nhẹ của bá nghiệp thiên hạ và Phù Đồ, ngài hẳn vô cùng rõ ràng. Vương giả, nên quá thiên về ***** cá nhân, mà dõi mắt khắp thiên hạ.”
Vu Việt nhắm mắt , hít một sâu, đến khi mở , trong mắt khôi phục trấn tĩnh.
Hắn : “Được, bổn vương đồng ý với ngươi, từ nay về , chỉ lấy ‘Lễ của hiền sĩ’ mà đối đãi, sẽ khinh bạc ngươi nữa.”
Trong lòng Mặc Phi thả lỏng, hành lễ : “Đa tạ Chủ công.”
“Đừng vội tạ ơn .” Vu Việt thật kĩ một cái, tiếp tục , “Lời hứa còn một cái điều kiện tiên quyết.”
“Điều kiện tiên quyết?” Mặc Phi sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phù Đồ cả đời, thành gia lập thất, càng ái mộ khác, Phù Đồ chỉ thể là cận thần của một bổn vương mà thôi.” Giọng điệu bá đạo, thể nghi ngờ.
Mặc Phi bình tĩnh thẳng một lúc lâu, bỗng nhiên vươn một tay : “Quân vương chơi, chúng vỗ tay tuyên thệ.”
Ánh mắt Vu Việt thâm thúy, giống như sâu trong đáy lòng “Hắn”, một lát trầm mặc cũng giơ tay, nặng nề mà chụp lòng bàn tay “Hắn”.
Rốt cuộc cũng đợi nam nhân hứa hẹn, tạm thời, cho dù tác dụng bao lâu, nhưng trong vài năm tới cũng lo lắng nữa. Lấy hiểu của nàng về Vu Việt, coi như là một giữ lời.
Mặc Phi mới chuẩn rút bàn tay, nghĩ Vu Việt cầm chặt, đó mạnh mẽ đưa nàng trong lòng , nâng gáy lên mà hung hăng hôn môi.
Hôn như lửa cháy, dường như thiêu đốt, hòa tan cả . Sức lực tay lớn, Mặc Phi cảm thấy đau.
Cả Mặc Phi cứng đờ, đồng thời trong lòng nàng kinh hãi: giữ lời như !
Giống như trôi qua cả một thế kỷ, Vu Việt mới lưu luyến buông môi Mặc Phi, khàn khàn giọng : “Phù Đồ, nhớ kỹ lựa chọn hôm nay của ngươi.”
Mặc Phi ***** sững sờ , nhất thời nên lời.
“Nếu như bổn vương phát hiện ngươi khác, cho dù là nam nữ, bổn vương sẽ nhẹ tay với ngươi!” Vu Việt ***** khuôn mặt của Mặc Phi, để sát bên tai , nhẹ giọng : “Mà ngươi, cũng hãy trở thành của bổn vương , đây là một lời thề trả giá đắt đấy.”
Đột nhiên trong lòng Mặc Phi phát lạnh, nam nhân mắt , quả thật dễ đối phó, chỉ vô ý, khả năng chính sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.
Cứ tưởng rằng thể xử lý việc , xem nhẹ đến cường thế của bên , Vu Việt xem như cũng đủ ẩn nhẫn với nàng .
Sau , tất cả đều cẩn thận. Vì tôn nghiêm và tự do, nàng đem cả đời đánh đổi, đường lui, việc duy nhất nàng , đó là dũng cảm và dứt khoát tiến tới.
Mùa thu năm đầu tiên của Tấn Tân, hai nước Khánh, Cảnh chính thức khai chiến, Cảnh Quốc lo sợ thực lực của Khánh Quốc, áp dụng sách lược phòng thủ kiên cố, phái đội quân hùng hậu canh gác những nơi trọng yếu, đợi cho quân Khánh hao tổn trong trận chiến sẽ tùy thời mà phản công.
Khi hai nước Khánh, Cảnh giằng co, Chiếu Quốc đang trong giai đoạn định trật tự xã hội, dốc sức thi hành các loại chính sách, kinh tế và dân sinh cũng nhanh chóng khôi phục và phát triển, trong triều hiền sư Lư Khâu tọa trấn, Vu Việt đặt trọng tâm mặt quân sự, huấn luyện binh lính, chế tác dụng cụ công thành, dự trữ lương thảo, v.v….