Địch Kha liếc mắt Tê Túc một cái, giống như vô tình : “Tê , nếu như tình ý với nàng , bằng đưa cho bản tướng quân, như thế nào? Bản tướng quân sẽ dùng năm vị mỹ nữ ‘Xinh động lòng ’ của Trung Đô đến đổi.”
Trong lòng Tê Túc khẽ động, : “Tại hạ sẽ chịu nổi , một mỹ nhân là đủ , phiền tướng quân lo lắng.”
Mặc Phi bọn họ bình phẩm nàng từ đầu đến chân ở đây, trong lòng chút vui. Nàng vốn chỉ để cho Tê Túc xem mặc như vấn đề gì , ai ngờ gặp cục diện như .
Nàng hành lễ : “Công tử khách, Phù… Phù nhi sẽ quấy rầy.”
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bật thốt hai chữ “Phù Đồ”, cũng may đúng lúc đổi thành “Phù nhi”, nhưng mà tự nhiên như ?
“Hóa ngươi gọi là ‘Phù nhi’.” Địch Kha , “Đừng vội , ở giúp chúng uống rượu ngắm trăng !”
Nghe Phù Đồ xưng chính là “Phù nhi”, Tê Túc thiếu chút nữa bật , nhưng mà lúc Địch Kha nàng ở bồi rượu thì trong lòng đủ loại mâu thuẫn, dù ở trong lòng , Phù Đồ là hiền sĩ nổi tiếng thiên hạ, một vị hiền sĩ tôn quý chịu thiệt hầu rượu, thật sự là một loại vũ nhục lớn.
Lúc , thể bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc cho Phù Đồ “Nam” phẫn nữ trang là sáng suốt ?
Mặc Phi còn đáp lời, Tê Túc : “Tướng quân, Tê Túc thảo luận một chút với ngài về sách lược thủ thành kế tiếp. Như …”
Địch Kha dừng một chút, : “Được , chính sự quan trọng hơn.”
Tê Túc hiệu cho Mặc Phi, Mặc Phi gật đầu, lui xuống.
Trên thực tế, khi Tê Túc thảo luận sách lược thủ thành, thật nàng ở , nhưng mà với phận hiện tại của nàng, hiển nhiên thể yêu cầu như . Đối với kế hoạch của Tê Túc, nàng sẽ cơ hội dò xét rõ ràng, huống hồ nam nhân cũng thật tình giúp U Quốc.
Mặc Phi xoay rời , mà Địch Kha ở phía nàng vẫn theo bóng dáng của nàng cho đến khi biến mất mới thu hồi ánh mắt… Sau khi tiễn bước Địch Kha, Tê Túc phòng Mặc Phi, lúc Mặc Phi đang ngay ngắn bên cạnh bàn dùng cơm, từ lúc Tê Túc mang đến nơi đây vốn ăn gì, nàng thật sự đói kinh khủng.
Tê Túc đến bên cạnh Mặc Phi xuống, Mặc Phi thản nhiên một cái, đó tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.
“Vừa thật sự ủy khuất Phù Đồ .” Tê Túc xin .
Tê Túc đánh giá Mặc Phi vài , : “Tại hạ ngờ Phù Đồ mặc nữ trang phong hoa tuyệt đại như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tê Túc đùa .” Vẻ mặt Mặc Phi lạnh nhạt.
“Không tại hạ đùa .” Tê Túc kỹ Mặc Phi, dáng xinh nhã nhặn, dung mạo tuấn lệ, khí chất một hai, trong lòng khỏi sinh hoài nghi: chẳng lẽ mắt thực sự là nữ tử? Trong thiên hạ nào nam tử mang phong thái giống như ?
Nghĩ như thế, trong miệng hỏi theo bản năng: “Ngươi, vốn là nữ tử đúng ?”
Trong lòng Mặc Phi kinh hoảng, mặt biến sắc. Nàng nhẹ nhàng buông đôi đũa trong tay, mắt phượng liếc về phía , hỏi: “Ta là ai?”
Tê Túc sửng sốt một chút, nhất thời hiểu hỏi như ý gì.
Mặc Phi hỏi một câu: “Tê Túc, , là ai?”
“Ngươi… Ngươi đương nhiên là Phù Đồ.”
“ , tên là Phù Đồ, là thượng khanh của Chiếu Quốc, sĩ lâm ca ngợi là hiền tài Mặc Quân.” Mặc Phi gằn từng chữ, “Ngươi cho rằng, như là một nữ tử ?”
Tê Túc giật .
“Đừng cho rằng Phù Đồ mặc nữ trang sẽ mất sự sắc bén, Tê Túc, Phù Đồ mãi mãi là Phù Đồ, cho dù ở trong nghịch cảnh, thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích cục, nhưng mà sự trong sạch của , đó là quyết chí thề đổi! Chớ bề ngoài cho mê hoặc, sự xem thường của ngươi chính là vũ nhục Phù Đồ!” Nói đến phần , giọng điệu của Mặc Phi tăng thêm vài phần.
Không thể thừa nhận, trong phút chốc, Tê Túc khí thế của mắt thuyết phục, ánh mắt của “Hắn” thẳng, giống như thể xuyên thấu đến tận đáy lòng, cho nín thở.
Sau một lúc lâu trầm mặc, bỗng nhiên Tê Túc thi lễ : “Tại hạ mạo phạm .”
Mặc Phi thấy thì dùng khí thế bức nữa, nàng dời ánh mắt về phía đồ ăn bàn, dò hỏi: “Người đêm nay là thượng tướng Địch Kha của Trung Đô?”
Tê Túc gật đầu.
Mặc Phi : “Ngươi kết giao tương đối thiết với ?”
Mê Truyện Dịch
“Tôn trọng.” Tê Túc , “Bỏ các nhân tố khác xuống, thật là một đáng giá để kết giao.”