Mặc Phi một cái, trong lòng thầm: kết giao với các hạ thật sự đúng là một chuyện .
“Vậy, nghi ngờ ?” Mặc Phi hỏi.
Tê Túc dừng một chút, trả lời: “Hẳn là sẽ , việc chính trực, dùng thì nghi ngờ , nếu như đến khuyết điểm, đại khái đó chính là rượu ngon và mỹ nhân. Có lẽ sẽ nghi ngờ ngươi, mà còn thể ái mộ ngươi nữa.”
Mặc Phi , nhéo nhéo tóc bên tai, yên lặng gì.
Tê Túc tiếp tục : “Phù Đồ cứ yên tâm, đánh giá về Địch Kha , sẽ chuyện ép buộc .”
Phải ? Phù Đồ rũ lông mi xuống, giấu một chút gian xảo trong ánh mắt. Tê Túc, chỉ mong ngươi sẽ hối hận…
Hiển nhiên, Địch Kha mới thoáng ấn tượng sâu đậm với Phù Đồ, khi hồi phủ thì khen ngợi mỹ nhân trong nhà Tê Túc với vài bạn tri kỉ, rằng “Sắc tự nhiên, tuyệt thế thoát tục, giống như tiên nữ ánh trăng”, trong lời mang theo cảm mến vô cùng.
Cái gọi là vô tâm, hữu ý, cho dù Địch Kha từng khen ngợi khắp nơi, nhưng truyền , trong thượng tầng của Trung Đô, ai ai cũng đến sự tồn tại của mỹ nhân “Phù nhi”, thế cho nên đó, hễ là thấy Tê Túc, vài câu sẽ hỏi về “Phù nhi”, khiến cho khuôn mặt tươi của Tê Túc nhanh chóng duy trì nổi nữa.
Mỹ nhân U Quốc nổi tiếng thiên hạ, quyền thế đều thích đàm luận về mỹ nhân, thậm chí còn thường xuyên đấu mỹ nhân, cho dù là mỹ nhân của kẻ địa vị cao hơn , thắng cũng thể cùng mỹ nhân tận hưởng một đêm . Nếu vị chủ tử độ lượng thì còn , mỹ nhân thua sẽ trừng phạt, nhưng nếu chủ tử lòng hẹp hòi, vận mệnh của mỹ nhân thua sẽ cực kỳ bi thảm.
Gần đây U Quốc lâm đại địch, liên tục gặp thất bại, cho nên phong trào đấu mỹ nhân thu liễm , lẽ cũng do lâu trong sĩ tộc xuất hiện mỹ nhân mới nào. Mà nay vất vả lắm mới thắng một trận, cho nên Trung Đô thả lỏng, bắt đầu hứng thú giải trí.
Là thượng tướng Trung Đô, uy tín của Địch Kha cực cao, thêm việc cũng yêu thích mỹ nhân, ánh mắt nổi danh là cao, ngay cả cũng khen mỹ nhân, thể khiến cho tò mò? Vì thế chỉ mới mấy ngày, Tê Túc thu thiệp mời đến từ khắp nơi, hi vọng mang mỹ nhân tham gia yến hội.
Nhìn một đống thiệp mời bàn, Mặc Phi hiếu kỳ : “Nay binh mã Chiếu Quốc ở ngay bên ngoài hơn mười dặm, còn rảnh rỗi như ?”
Tê Túc châm biếm : “Những lo lắng đến tình hình chiến đấu đây? Trung Đô phá cũng ảnh hưởng nhiều đến bọn họ, chẳng qua chỉ là đổi một vị lĩnh chủ, tổn thất một chút tiền tài mà thôi. Trừ khi gặp tướng địch thích tàn sát dân lành, nếu thì bọn họ cũng chẳng lo lắng vì tính mạng.”
Mặc Phi suy nghĩ, thật đúng là chuyện như , mỗi công chiếm một tòa thành, phần lớn đều lấy việc chiêu hàng chủ, g.i.ế.c là phụ, mưu sĩ và tướng lĩnh của bên đối địch còn như thế, càng cần đến các sĩ tộc trực tiếp tham chiến .
“Như , những yến hội kiểu , ngươi đều từ chối tham gia?” Mặc Phi hỏi.
Tê Túc trầm mặc một hồi, : “Phần lớn trong đó thể từ chối , nhưng mà mấy từ chối thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
“Mấy như thế nào?”
“Một là Thái Thú Hà Dũ, một là thế tử Ô Thành.”
“Thế tử?”
Tê Túc gật đầu: “Tức là con của của U Vương, phái đến Trung Đô đốc quân.”
Mặc Phi giật gật đầu.
Tê Túc do dự một lúc, : “Tại hạ ngờ một lời của Địch Kha khiến cho điều trở nên phiền phức, Phù Đồ, khả năng ngươi thể tham dự .”
Mặc Phi : “Chỉ cần hành sự cẩn thận một chút, hẳn là sẽ gặp vấn đề quá lớn đúng ?”
Tê Túc khổ: “Xem Phù Đồ hiểu nhiều về phong tục của U Quốc , trong sĩ tộc thường xuyên lấy mỹ nhân đến tỷ thí, thua sẽ …”
“Phải gì?”
“Phải hầu hạ khách của chủ tử một đêm.”
Mặc Phi im lặng.
Tê Túc kỹ vẻ mặt của Mặc Phi, đáng tiếc chẳng thấy gì, chỉ thể tiếp tục : “Cho nên việc cũng dễ xử lý.”
“Nếu như tham dự thì thế nào?”
“Nếu tham dự, những sẽ càng tò mò hơn, thủ đoạn cũng sẽ trở nên điên cuồng, nếu thích thú thậm chí còn sẽ phái cao thủ tới trộm .”
“Trộm ?” Mặc Phi hiểu.
Tê Túc gật đầu: “Nếu bọn họ ‘Trộm ngọc’ thành công, chẳng những thể hưởng dụng mỹ nhân, mà còn ca tụng, chỉ cần đó trả là .”