Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 137: Phù Đồ Nữ Tướng



“Phù Đồ cũng mệt mỏi , hãy để hầu chuẩn nước ấm tắm rửa một chút, ngủ một giấc thật , tại hạ sẽ quấy rầy nữa.” Nói xong, Tê Túc định dậy rời .

Đột nhiên, Mặc Phi kéo áo Tê Tú , tiến đến mặt , trầm giọng : “Tê Túc, việc Phù Đồ giả trang nữ tử , ngươi vĩnh viễn , ở bên cạnh ngươi chính là ‘Phù nhi’, đợi chuyện xong xuôi, ‘Phù nhi’ sẽ bao giờ còn tồn tại nữa. Khanh sĩ Phù Đồ và mỹ nhân ‘Phù nhi’, , , quan, hệ!”

Tê Túc sửng sốt một chút, đó : “Như ngươi mong .”

mà Phù Đồ, chỉ sợ tên Phù nhi dễ dàng quên như …

Chỉ là Tê Túc suy nghĩ như , một hồi yến hội hái hoa khiến cho Phù nhi xuất hiện vang danh Trung Đô, ánh sáng chói lòa, đương nhiên sẽ còn danh mỹ nhân.

Tê gia một mỹ nhân, dung mạo thanh nhã xinh , mắt phượng rực rỡ, liếc mắt một cái như trải qua mấy vạn năm…

Nhân lúc rảnh rỗi, Mặc Phi hỏi thăm Tê Túc về một tin tức của giới quyền quý và các chi tiết cần chú ý trong yến hội của Thế tử.

Tê Túc cũng giấu diếm gì, thể thì đều , phần còn đặc biệt một câu: “Trong yến hội của Thế tử thể sẽ mời hiến nghệ.”

Lại hiến nghệ? Trong lòng Mặc Phi căm thù đến tận xương tuỷ với việc , nam nhân thời đại thật sự quá ưu đãi , tìm niềm vui kiểu nào thì tìm niềm vui kiểu , nữ nhân quyền lợi “Không”.

Mê Truyện Dịch

Mặc Phi suy nghĩ, : “Vậy thì giúp chuẩn một cây sáo .”

Ánh mắt Tê Túc sáng lên: “Phù nhi thổi sáo ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ thôi, miễn cưỡng thể ứng phó một chút.” Khi thầy của Mặc Phi dạy nàng về truyền thống, tất cả cầm, kỳ, thi, họa đều học, đáng tiếc nàng hứng thú với âm nhạc lắm, đó chọn chọn , nàng học thổi sáo. Đơn giản là vì hình dáng của sáo mang phong cách cổ xưa, đơn giản, thuận tiện cho việc mang theo. Chỉ điều vì nghị lực hạn, nàng cũng chỉ thổi vài khúc nhạc, cũng may thầy nàng chỉ trích, học tập những thứ chỉ là để bồi dưỡng tính tình, nếu là một môn học bắt buộc, sẽ mất ý nghĩa vốn của nó.

May mắn ở đây cũng loại nhạc khí là sáo, chỉ điều mới phát triển mấy năm, hầu hết nữ tử đều thích, mà nam tử cũng chỉ một thổi, chào đón nhất vẫn là đàn cầm truyền thống, am hiểu thổi sáo thể đếm đầu ngón tay, cho nên vặn, Mặc Phi thể mượn cái ứng phó một chút.

Thật Tê Túc khá hứng thú, nhanh chóng sai tìm mấy cây sáo cho nàng. Mặc Phi thử âm từng cái, cuối cùng chọn một ống sáo màu nâu nhạt.

Sau đó Mặc Phi từ chối yêu cầu thử của Tê Túc, chỉ thu cây sáo . Tuy nàng chỉ thổi mấy khúc, nhưng những khúc cơ bản đều thể thổi lên tùy tâm, hạ bút thành văn, chơi, cho nên nàng lo lắng. Nếu trong yến hội cần hiến nghệ, nàng sẽ thổi vì khác.

Vài ngày trôi qua, Chiếu quân ở bên ngoài Trung Đô hơn mười dặm vẫn hề động tĩnh gì, nhưng Mặc Phi chắc chắn Vu Việt hành động , trong thời gian khi xảy náo động, hết nàng bảo vệ chính , sức lực thì mới thể hành sự tùy theo cảnh.

Đến ngày yến hội hôm đó, là một phen mất công y phục và trang điểm. Yến hội khác với , nhiều hơn một phần lịch sự tao nhã, thiếu một phần *****, đa tham dự yến hội đều là những văn nhân nhã sĩ. Cho nên Tê Túc chuẩn cho Mặc Phi một bộ y phục tương đối thanh lịch, tuy ít vài phần diễm lệ nhưng càng nổi bật khí chất sạch sẽ của nàng.

Hai tới trang viện riêng của Thế tử, một hầu tiến lên : “Mời Tê tới phòng, còn Phù nhi cô nương thì mời theo thị nữ hoa viên .”

Tê Túc liếc mắt Mặc Phi một cái theo hầu rời , mà nàng thì thị nữ mang tới bên .

Chuyển qua hành lang, phía là cảnh tượng muôn hồng nghìn tía. Trên con đường đá uốn lượn trong hoa viên, hòn non bộ, hồ nước, thạch đình, thanh tùng, cho chú ý nhất chính là từng bồn, từng bồn hoa đua khoe sắc, ánh sáng rực rỡ, dáng vẻ khác biệt, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn, cho lâm viên vốn u tĩnh trở nên tràn đầy sức sống, một trận gió nhẹ phất qua, mang đến từng đợt hương hoa, thấm lòng .

Không thể vị Thế tử là một yêu hoa, những loài hoa trong hoa viên đều chăm sóc , hơn nữa vô cùng chú ý đến việc trưng bày, tuy rằng nhiều, nhưng cảm giác lộn xộn.