Mặc Phi thưởng thức đến thạch đình. Lúc trong đình vài nữ tử, hiển nhiên đây là các mỹ nhân mà các đại nhân mang đến. Các nàng vốn còn đang sôi nổi đàm luận cái gì đó, nhưng thấy Mặc Phi tới thì đều an tĩnh .
Mặc Phi cũng thèm để ý, lạnh nhạt gật đầu với các nàng tìm vị trí xuống.
Chúng nữ thấy thái độ của nàng như thế, trong lòng khỏi cảm thấy ngạo mạn, nàng cũng thiện ý.
Lúc một nữ tử mặc y phục đỏ : “Vị là Phù nhi cô nương mà gần đây mỹ danh vang xa ?”
“Mỹ danh thì dám nhận, chính là Phù nhi.” Muốn Mặc Phi tự xưng là “Thiếp”, đó là việc tuyệt đối sẽ khả năng, mà nàng đáp lời như khiến cho chúng nữ cảm thấy nàng thực ngạo mạn.
Vì thế khó dễ : “Quả thật cũng lắm, vì chư vị đại nhân ưu ái ngươi như ? Hay là ngươi thủ đoạn đặc thù gì?”
Lời , mấy trong chúng nữ bật ái .
Mặc Phi cũng tức giận, chỉ lạnh nhạt đáp lời: “Đương nhiên Phù nhi so với các vị mỹ nhân .”
Nữ tử chỗ đúng, đúng ở chỗ nào, chỉ thể hừ: “Coi như chút tự .”
“Khụ,” Một nữ tử áo lam bên cạnh , “Đều mỹ nhân như hoa, hoa đều là để ngắm, đừng phân cao thấp lẫn .”
Mặc Phi liếc mắt nữ tử một cái, nữa.
thật nữ tử còn : “Nhắc tới hoa, cảm thấy trong hoa viên , loài hoa nào là nhất?”
“Đương nhiên là ‘Tuyết Dương’, thanh khiết mỹ, tỏa hương khắp chốn, mấy bông Thế tử sưu tầm chính là cực phẩm.” Nữ tử mặc áo đỏ lúc giành .
“Ta cảm thấy ‘Thái Dực’ đẽ quý giá hơn.” Một nữ tử áo vàng .
Vẻ của ‘Thái Dực’ phần tầm thường, so thì còn kém lịch sự tao nhã hơn cả ‘Thanh Lan’.”
Chúng nữ đều cái của chính , bỏ qua đoạn vui vẻ lúc .
Mặc Phi mừng rỡ, nàng thật sự tranh đấu võ mồm với nhóm nữ tử .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc , đột nhiên hỏi Mặc Phi: “Phù nhi cô nương cảm thấy thế nào? Trong vườn hoa , loài hoa nào gần với danh hiệu Hoa Vương nhất?”
Mặc Phi chuyển ánh mắt ngắm hoa lên chuyện, : “Hoa Vương? Chư vị mỹ nhân cảm thấy nên bình xét ưu khuyết của hoa như thế nào?”
Chúng nữ ngẩn , nữ tử áo lam : “Không là hình dáng của hoa ?”
“Vừa , cô nương , mỹ nhân như hoa, hoa là để ngắm ?” Mặc Phi , “Mỗi hoa đều một vẻ riêng biệt, nều chỉ hình dạng của hoa, thật sự khó phân cao thấp.”
“Ồ? Không cô nương cao kiến gì?” Nữ tử áo lam hiếu kỳ .
Những nữ tử còn , hoặc cảm thấy hứng thú, hoặc lộ vẻ khinh thường.
Mặc Phi cũng ánh mắt của các nàng, chỉ tùy ý : “Nói ngắn gọn, nếu xét theo hình, sắc, hương, phẩm chất đến thưởng thức, giống như ‘Tuyết Dương’, cây thẳng, lá xanh biếc như trúc, sắc hoa trắng noãn, dáng vẻ tuyệt , hương thơm tươi mát, đó là vì loài hoa pha trộn màu sắc nào khác, trắng noãn tì vết, cho nên khiến cho cảm thấy một loại thoát tục siêu phàm, khí chất rụt rè kín đáo, đó chính là ‘Phẩm chất’ của nó. Lại đến ‘Cẩm Diễm’, giống như tú cầu, cánh hoa xếp lên , màu sắc đa dạng, giống như ánh tuyết bình minh, giống như giọt nước ngưng trong bích hồ, ‘Quốc sắc triêu hàm tửu, thiên hương nhiễm y*’, phẩm chất ung dung cao quý, lộng lẫy vô song, đủ để xứng với ‘Quốc sắc thiên hương’.”
* Hai câu trích trong bài Mẫu đơn thi (牡丹詩) của Lí Chính Phong (李正封) thời Đường.
Dịch nghĩa:
Sắc của hoa tươi , sáng sớm ngắm ngất ngây như say chén rượu
Hương của hoa thơm ngát, đêm đến vẫn còn đượm áo.
Nguồn dịch: Đây.
“Vậy còn Thanh Lan thì ?” Có vội hỏi.
“Thanh Lan thì khác với những loại hoa khác, đầu trong xếp hạng về hương thơm, thanh mà đục, hương lan xa càng thanh, siêu phàm thoát tục; màu sắc thanh nhã đạm nhạt, đặc biệt mới mẻ, dáng dấp cứng cỏi, thể đem so sánh với quân tử, cao thượng thanh nhã, ‘Bản nhiên cụ túc hoa dục khai, đạm nhiễm nùng mạt tùy tâm tài, tổn ích mỹ sửu bằng nhân khứ, trán lôi thổ diễm tự nhiên lai*‘. Thanh Lan chính là hoa quân tử.”
* Tạm dịch là: Vốn sẵn sàng cho hoa nở, hờ hững xóa mất vẻ hài lòng, tăng giảm tùy luận, hoa nở lộ vẻ tự nhiên.
Chúng nữ hăng hái, mà Mặc Phi thì bất tri bất giác đưa cho mỗi loài hoa trong hoa viên một lời bình luận, chỉ điều cuối cùng vẫn xác nhận loại nào thể coi là “Hoa Vương”.
Mê Truyện Dịch
Vì hỏi vấn đề .