Có điều, chỉ một thời gian, Mặc Phi buông quân cờ, : “Tướng quân, ngài thua .”
Địch Kha , kỹ bàn cờ, quả thực tới đường cùng .
“Không ngờ kỳ nghệ của cô nương cao siêu như thế.”
Mặc Phi lạnh nhạt : “Đó do kỳ nghệ của Phù nhi cao siêu, mà là do trong lòng tướng quân d.a.o động.”
Địch Kha tự giễu.
Lúc , hầu đến bẩm báo: “Ngọ thiện đa chuẩn thỏa đáng, mời tướng quân dời bước đến sảnh đường phía .”
Vì thế Địch Kha : “Vậy thì, tại hạ xin một bước.”
Mặc Phi hành lễ: “Tướng quân, xin cứ tự nhiên.”
Địch Kha liếc mắt Mặc Phi một cái, xoay , đang chuẩn rời .
Mặc Phi bỗng nhiên giống như vô tình : “Tướng quân bảo trọng, cẩn thận Thái Thú.”
Địch Kha dừng một chút, đó rời nhanh chóng.
Mặc Phi thu thập quân cờ cân nhắc, tuy rằng Thái Thú cho Địch Kha mượn binh lực của chính , nhưng chắc chắn sẽ sinh lòng cố kỵ, âm thầm giám thị. Lúc trong lòng Địch Kha rõ, nàng một câu như , chẳng qua là khắc sâu phòng của với Thái Thú mà thôi, cụ thể bao nhiêu thì .
Một thị nữ tới phía nàng, dẫn Mặc Phi tới nội sảnh dùng bữa.
Mặc Phi chậm rãi dậy, chậm rãi theo thị nữ.
Khi qua bên hồ, trong đầu Mặc Phi bỗng nhiên hiện lên báo động “Nguy hiểm”, nàng lập tức phản ứng, dừng chân , thể vội nghiêng về phía .
Chỉ thấy bên một bóng dáng hồng nhạt lướt qua, bởi vì Mặc Phi xoay ngoài dự tính, thế cho nên cái bóng dáng mất mục tiêu, bản nghiêng về phía hồ nước.
Mặc Phi chút nghĩ ngợi, đưa tay kéo nữ tử mặc áo hồng , kéo nàng trong lòng.
Hồ nước bên cạnh cũng sâu, lẽ nữ tử cho nàng mặt, nếu như rơi đó, chắc chắn sẽ nước bùn dính , sẽ coi trọng nữa.
Nữ tử trong lòng nàng cùng lắm chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn trong những tháng năm xinh nhất. Mặc Phi bỗng cúi đầu gần nữ tử , để sát cằm của nàng, thấp giọng : “Nhìn xem, là một bé gái đáng yêu như thế, chuyện là việc nữ tử nên . Về đừng loại việc nữa, ?”
Cô gái áo hồng ngẩn ngơ cặp mắt phượng gần trong gang tấc, giọng trầm thấp nhu hòa, theo bản năng mà gật đầu.
Mặc Phi vỗ vỗ trán nàng, lúc mới xoay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà nữ tử áo hồng vẫn ngốc một chỗ, thật lâu động đậy. Không bao lâu, vài nữ tử tới phía nàng, các nàng đều truy hỏi tình huống .
Nữ tử áo hồng bỗng nhiên đưa tay che hai má, giọng run run: “Vừa cảm thấy… Cảm thấy Phù nhi cô nương thật tuấn!”
“…”
…
“A.”
Mặc Phi mới chuyển hành lang gấp khúc thấy Tê Túc tựa bên cột, vẻ mặt bỡn cợt.
Hắn ghé sát bên tai nàng, nhỏ: “Phù nhi, hiện tại ngươi là ‘Nữ tử’ đấy!”
Mặc Phi liếc mắt với một cái, đáp lời. Hiện tại, nàng chẳng chút hảo cảm nào với Tê Túc cả, chỉ cần chú ý, khả năng bản sẽ rơi xuống bố cục của .
Lúc , bỗng nhiên Tê Túc ngẩng mạnh đầu, về một phương hướng khác.
Mặc Phi kỳ quái theo tầm mắt , bên , ngoại trừ rải rác vài hầu và tân khách thì dị trạng gì khác.
Vì thế nàng hỏi: “Làm ?”
Tê Túc nhíu mày: “Vừa hình như … Quên , lẽ là ảo giác, ngươi dùng bữa !”
Mặc Phi vài , hỏi nhiều, rời theo thị nữ.
Tê Túc về phía bên , vẫn phát hiện chỗ đặc biệt nào, đành tạm thời buông tha cho nghi hoặc trong lòng, tới sảnh đường.
Đợi hai đều rời , một bóng dáng ở phía cây …
Đồ ăn ở phủ Thế tử vô cùng phong phú, bởi vì nam nữ tách riêng biệt, nữ tử ở đây đều tương đối thoải mái, khí coi như hài hòa.
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi thấy nữ tử áo hồng gặp ở bên hồ cũng , nàng vụng trộm Mặc Phi vài , chút ngượng ngùng.
Thật đáng yêu! Mặc Phi thầm nghĩ trong lòng. Tuy rằng nàng cũng chẳng lạ gì việc nữ tử đấu lẫn , nhưng trò đùa trắng trợn, táo bạo như , chắc chắn việc một nữ tử tâm cơ , chỉ sợ nàng cũng kích bác mà thôi.
Đang yên tĩnh ăn uống, bỗng nhiên sảnh đường phía truyền đến một loạt tiếng ồn ào, đó là tiếng bước chân hỗn độn.
Hiển nhiên những còn trong phòng cũng phát hiện điều thích hợp, các nàng hai mặt , đó gọi thị nữ xem tình huống.
Không bao lâu, thị nữ hồi báo, bỗng nhiên sảnh đường phía một vị đại nhân té xỉu, Thế tử mời đại phu .