“Vị đại nhân nào té xỉu ?” Lập tức nữ tử hỏi, phần lớn những ở đây đều mang tới, đương nhiên sẽ lo lắng té xỉu là ai.
“Là Tằng .” Thị nữ trả lời.
“Tằng ?” Một nữ tử kinh hô tiếng, “Mau, mang xem.”
Thị nữ chần chờ : “Chư vị đại nhân đều ở đó, chỉ sợ lúc cô nương sẽ .”
Mê Truyện Dịch
Nàng cắn cắn môi, xuống một nữa, chỉ điều mặt mang theo sầu lo che giấu .
Một nữ tử bên cạnh nàng dò hỏi: “Bình thường thể đại nhân nhà ngươi như thế nào?”
“Rất ít khi bệnh.” Nàng trả lời, “Ta theo đại nhân hơn một năm, từng thấy bệnh.”
Nữ tử còn đều cảm thấy kỳ quái, nhất thời gì.
Mặc Phi thấy việc liên quan đến , ở một bên yên lặng xem xét. Có điều trong lòng thầm nghĩ; chỉ sợ yến hội hôm nay sẽ kết thúc thời hạn , vặn.
Không bao lâu, sảnh đường phía xôn xao một trận.
Nữ tử lập tức sai thị nữ thăm dò.
Khi thị nữ trở về, sắc mặt chút khó coi, giọng khi hồi bẩm còn run rẩy: “Hồi… Hồi cô nương, lúc cả Tằng đại nhân nóng bỏng, da sinh nhiều điểm hồng, tình huống , ngay cả đại cũng phu nhất thời bó tay gì.”
Sắc mặt nữ tử trắng bạch, nhất thời hoang mang lo sợ. Nữ tử giống như nàng, chỉ thể dựa nam nhân mà sinh tồn mà thôi, một khi mất chỗ dựa, tương sẽ khó liệu.
Nữ tử còn đều lộ vẻ mặt đồng tình.
Tất cả ăn uống khẩu vị gì, hoặc nhỏ giọng nghị luận, hoặc rơi trầm tư. Mà Mặc Phi thì ăn no, yên lặng việc xung quanh.
Lúc , một hầu báo : “Thủy cô nương, Thế tử mời ngươi dời bước đến phòng khách, chiếu cố đại nhân nhà ngươi.”
Nàng lập tức lên, vội vàng theo thị nữ.
Mà hầu với : “Xin chư vị cô nương an tâm dùng bữa, việc nhóm đại nhân xử lý.”
Ngọ thiên mùi vị qua, yến hội cũng chấm dứt thời hạn. Vị Tằng đại nhân là một tài sĩ quan trọng ở Trung Đô, Thái Thú và Thế tử coi trọng, hôm nay đột nhiên bệnh, đương nhiên sẽ còn hứng thú vui chơi nữa.
Trên đường trở , Mặc Phi hỏi: “Vị Tằng đại nhân ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không .” Tê Túc trầm ngâm , “Đại phu còn đang tìm kiếm nguyên nhân bệnh.”
Mặc Phi kỳ vọng y thuật của thời đại , bệnh phong hàn đơn giản cũng thể cướp tính mạng của , huống chi còn là loại tìm nguyên nhân bệnh.
Chỉ điều lúc Mặc Phi cũng , việc ngoài ý là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, mà là bắt đầu một hồi náo động…
Hôm nay, Mặc Phi đang hóng mát ở phòng khách thì thấy Tê Túc đến, sắc mặt ngưng trọng.
“Sao thế? Xảy chuyện gì ?” Mặc Phi dò hỏi.
Tê Túc do dự : “Phù nhi còn nhớ vị Tằng đột nhiên phát bệnh trong yến hội của Thế tử ?”
Mặc Phi gật đầu: “Nhớ rõ, bệnh tình của thế nào?”
“Ta rõ bệnh tình của , nhưng mà mấy ngày gần đây liên tục vài xuất hiện tình huống giống như .”
“Ồ? Người phát bệnh đều là những tham gia yến hội của Thế tử ?”
“ là như thế.” Tê Túc , “Lúc chỉ nghĩ là bệnh cấp tính nào đó. Nay xem chắc .”
“Ngươi thấy thế nào?” Mặc Phi buông chén , ngay ngắn ở mặt .
“Việc kỳ quái.” Tê Túc liếc mắt Mặc Phi một cái, : “Cần quan sát mấy ngày , chỉ mong là điều mà lo lắng.”
Mặc Phi trở nên trầm tư, nghĩ rằng: Chẳng lẽ hạ độc? Hay là bệnh truyền nhiễm nào đó?
“Người phát bệnh đều là những tham gia yến hội? Còn Thế tử thì ?” Mặc Phi đột nhiên hỏi.
“Thế tử vô sự, phát bệnh văn sĩ, quý tộc, còn cả võ giả, khó khoanh vùng phạm vi, hơn nữa thời gian phát bệnh giống , đây cũng là điều cho tại hạ cảm thấy vô cùng kỳ quái.”
Mặc Phi hiểu ý của , nếu là trúng độc, lý do gì mà thời gian phát bệnh cách xa như thế, hơn nữa mục tiêu của kẻ hạ độc đồng nhất, cách tùy ý như thật khiến khó hiểu. nếu như trúng độc, thì…
Tê Túc chần chờ một lát, : “Những tham gia yến hội , sợ rằng đều khả năng sẽ phát bệnh.”
“Ngươi chúng …”
Tê Túc gật đầu: “Trước mắt, các đại phu trong thành đều tụ cùng một chỗ để tìm kiếm nguyên nhân, hi vọng sẽ hiệu quả.”
So với sự lo lắng của Tê Túc, Mặc Phi bình thản, là hiện đại, từ nhỏ tiêm các loại vắc-xin phòng bệnh, đó sống bên trong bầu khí ô nhiễm, sức đề kháng virus tuyệt đối cao hơn cổ đại gấp mấy , sợ rằng độc dược bình thường ở thời đại cũng gì …