Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 144: Phù Đồ Nữ Tướng



Nguồn: Đây.

Địch Kha đồng ý ngay lập tức mà suy nghĩ mấy ngày, dù , nếu như hành động phát hiện, Trung Đô sẽ nghênh đón tai ương ngập đầu.

Mặc Phi vốn dĩ cũng biện pháp Tê Túc nghĩ tới là biện pháp , vài Địch Kha tìm đến Tê Túc, nàng bọn họ chuyện mơ hồ đoán đại khái, cuối cùng Địch Kha cũng đồng ý với kế hoạch . Đây thật đúng là cơ hội cho Chiếu quân, đáng tiếc mắt khó truyền tin tức ngoài.

Đang lúc Mặc Phi hết đường xoay xở, một vị khách ngoài ý xuất hiện mặt nàng.

Nhìn nam tử dáng khôi ngô mắt, chừng hai mươi tuổi, tướng mạo sáng sủa, y phục thô lậu, cả tản một loại khí chất lười nhác, cứ tùy ý ở mặt Mặc Phi, giống như việc đột nhập trong phòng khác lúc đêm khuya là việc thất lễ .

Mặc Phi kỹ tướng mạo của , xác định từng gặp mặt, nhưng kỳ quái là loại cảm giác quen thuộc.

Mê Truyện Dịch

Nam tử nhếch miệng : “Phù Đồ , nhiều ngày gặp, ngài thật sự ngày càng chói lọi !”

Mặc Phi phía ngoài cửa, : “Ngươi là ai? Vì đến nơi ?” Mặc Phi , trang viên của Tê Túc ẩn giấu trạm gác ngầm, bình thường khả năng tùy ý.

“Ha ha.” Nam tử , “Yên tâm, mấy cao thủ phía bên ngoài đều Tê Túc triệu thư phòng , nếu tại hạ cũng cách nào để thuận lợi tiến .”

“Vậy các hạ là?”

“Chỉ một chòm râu mà Phù Đồ đại nhân quên tại hạ ?” Nam tử vẻ mặt thương tâm.

Mặc Phi kỹ , đột nhiên trong lòng rung động, : “Ngươi là tửu khách Mục Tàng?”

“ .” Mục Tàng lộ một nụ lớn.

Nói thật, nếu chút ấn tượng về giọng và hình, còn đến chòm râu, nàng thực sự khó liên hệ nam tử mắt và nam tử khất cái chứng kiến lúc , lúc nàng còn tưởng rằng Mục Tàng ít nhất chừng bốn mươi tuổi .

Trong lòng Mặc Phi vui vẻ, hỏi: “Sao Mục Tàng tìm tại hạ thế?” “Ha ha, mỹ nhân Phù nhi kinh diễm Trung Đô, tại hạ thể ?” Trên mặt Mục Tàng xuất hiện một chút vẻ hài hước, thuận tiện còn đánh giá trang phục của Mặc Phi một phen. Nói thật, “Hắn” thật sự thích hợp với nữ trang, nếu tài hoa cùng khí độ của “Hắn” giống nữ tử, thật sự sự hòa nghi giới tính của “Hắn”, mắt tạm thời buông tha cho loại hoài nghi .

Mặc Phi nhíu nhíu mày, trầm giọng : “Tiên sinh đừng giễu cợt Phù Đồ, nay thời gian khẩn cấp, xin hãy rõ ý đồ đến đây .”

“Được .” Mục Tàng thu vẻ mặt bất cần đời, từ từ : “Lần tại hạ đến là cho Phù Đồ, nhanh thôi, quân sẽ công phá Trung Đô, xin Phù Đồ đừng lo lắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói như , các ngươi biến cố của Trung Đô ?”

Mục Tàng : “Sao thể ?”

Mặc Phi yên tâm.

Mục Tàng : “Hiện tại chỉ thể ủy khuất Phù Đồ tiếp tục đợi ở chỗ , tại hạ chỉ một , thật sự khó mang ngươi .”

“Phù Đồ hiểu .” Mặc Phi trầm ngâm , “Có điều, thể Phù Đồ sẽ đợi đến lúc Chủ công đến.”

“Vì ?”

“Tê Túc hiến kế cho Địch Kha, giờ tý ba ngày sẽ đưa dân chúng Trung Đô khỏi thành, mà Phù Đồ cũng sẽ cùng.”

Mục Tàng trở nên trầm tư, lẩm bẩm : “Nói như , đây cũng là cơ hội nhất cho quân ?”

Mặc Phi gật đầu: “ , chính là thời cơ để đánh bất ngờ.”

“Hừ!” Chỉ một lúc , Mục Tàng bỗng lạnh : “Tê Túc thật lợi hại.”

“Hắn quả thật lợi hại.”

“Không, tại hạ bình thường lợi hại như thế nào, nhưng chỉ bằng kế bụng của khó lường.”

“Sao như ?”

“Phù Đồ cho rằng mục đích của là gì? Để bình náo động Trung Đô ư? Cũng , lấy bộ Trung Đô mồi nhử, mượn sức quân công chiếm nơi đây.”

Mặc Phi lộ vẻ khó hiểu: “Việc ích lợi gì với ?”

“Ích lợi là một khi quân tiến Trung Đô, cũng nghĩa sẽ trực tiếp đối mặt với trận ôn dịch xảy bất thình lình . Như , quân thể rơi hỗn loạn giống như quân thủ thành Trung Đô, đó sẽ âm thầm phái khuếch đại bệnh tình lên, kích động lòng dân, đến lúc đó, bọn họ chẳng cần sử dụng nào, mà quân cũng chỉ thể tạm thời cố thủ ở Trung Đô.”

Mặc Phi nhịn hít một , ngay từ đầu cái nam nhân tính toán như ư? Vừa thể mượn việc thoát , thể nhất tiễn song điêu*? Hắn còn thể đáng sợ hơn nữa ?