Điểm , nàng tin chắc, nghi ngờ.
Khụ, điều tạm thời lúc lúc chú ý đến việc đó, theo lời Tê Túc , bây giờ đưa kết luận thì sớm, cứ quan sát mấy ngày sẽ .
Sau mấy ngày, tình huống vẻ ngày một nghiêm trọng, vốn chỉ những tham gia yến hội mới nhiễm bệnh, đó ngay cả trong nhóm bình dân cũng xuất hiện vài ca giống như .
Không tìm nguyên nhân bệnh, khi phát bệnh thì chẳng dấu hiệu gì, tạm thời chỉ thể phỏng đoán là do loại đồ ăn nào đó. Tuy rằng tử vong nhưng tình trạng phát bệnh đáng sợ, nóng sốt phát ban, thỉnh thoảng còn thể nôn mửa, khổ sở. Nhóm đại phu thu thập đồ ăn mà bệnh nhân từng ăn, đáng tiếc vẫn phát hiện chỗ khả nghi nào. Càng đáng sợ là loại bệnh dường như còn đang ngừng khuếch tán. Mặc dù cách ly bệnh nhân cũng vẫn thường xuyên xuất hiện phát bệnh.
Toàn bộ dân chúng trong thành Trung Đô dần dần tràn ngập một loại thở bất an và khủng hoảng.
Ôn dịch! Cuối cùng nhóm đại phu bất đắc dĩ kết luận như .
Trong lòng Thái Thú sợ hãi, lập tức hạ lệnh kiểm tra bộ phát bệnh trong thành, cách ly họ , nhưng mà đây là mệnh lệnh khó chấp hành, thứ nhất, dân cư Trung Đô đông đúc, kiểm tra từng tốn thời gian, thứ hai là dường như loại bệnh thời kỳ ủ bệnh, thời gian phát bệnh cố định, mới kiểm tra thấy biểu hiện gì, ngay đó lập tức thể phát bệnh; thứ ba là phần lớn quan binh chấp hành nhiệm vụ đều khắt khe, bệnh nhân chỉ chút bệnh trạng tương tự cũng nhét nơi cách ly, căn bệnh vốn chỉ ảnh hưởng trong một khu vực nay nhanh chóng lan bộ Trung Đô.
Nhóm dân chúng vô cùng khủng hoảng đối với trận ôn dịch, còn thua gì nỗi sợ chiến tranh, thậm chí chỉ hơn chứ kém.
Chỉ mới nửa tháng, nhiều bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn chạy nạn. cường địch bên ngoài Trung Đô đang như hổ rình mồi, thành thì dễ, thành thì khó, huống chi nhiều nhóm chạy nạn.
Vì thế Thái Thú hạ lệnh cấm bế ở cửa thành, cho phép một ai rời khỏi. Dân chúng Trung Đô trở nên xao động, rối loạn, xôn xao đủ loại đồn đãi đáng sợ.
Là tướng thủ thành của Trung Đô, Địch Kha mới nắm giữ binh lực trong tay, cứ tưởng thể bảo vệ Trung Đô chút sơ hở, ai ngờ xảy biến cố như thế . Mặc dù phái một bộ phận binh lính đông đúc trấn an dân chúng nhưng cũng chẳng tác dụng gì, chẳng những chỉ bình dân hi vọng rời khỏi Trung Đô, ít quý tộc cũng bắt đầu trở nên bất an .
“Ôn dịch? Thật là ôn dịch ?” Vẻ mặt Mặc Phi trầm tư.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tê Túc uống một ngụm : “Hôm nay Địch Kha còn đến hỏi kế sách, nhưng mà loại biến cố xảy bất thình lình thực sự khó ứng phó.”
Mặc Phi một cái, kỳ quái : “Có vẻ như ngươi chẳng gấp gáp chút nào cả?”
“Ha ha.” Tê Túc , “Nói một cách chính xác, tồn vong của Trung Đô thì liên quan gì đến ?”
“Không ngươi Chiếu quân bao vây bên ngoài Trung Đô ?”
“ , tại hạ vốn kế hoạch .” Tê Túc buông chén , nhạt, “Đáng tiếc kế hoạch cản biến hóa, tại hạ cũng chẳng biện pháp gì.”
Mặc Phi liếc , hiểu của nàng về nam nhân tăng thêm một tầng mới. So với sự sát phạt tàn nhẫn của Vu Việt, sự lạnh lùng của với thế sự cho trái tim cảm thấy rét lạnh.
“Xem chúng ở Trung Đô lâu thêm .” Tê Túc cảm thán.
“Hiện nay thành giới nghiêm, ngươi định thoát như thế nào?”
“A.” Tê Túc Mặc Phi, , “Rất đơn giản.” Nói ba chữ thì thêm gì nữa.
Tuy rằng Mặc Phi rời khỏi nơi nhưng cũng là rời cùng Tê Túc. Có điều mắt vẻ còn biện pháp nào khác, tạm thời một bước thì tính một bước !
Rất nhanh chóng, Mặc Phi biện pháp thoát “Rất đơn giản” mà Tê Túc là gì, lấy danh hiến kế an định thế cục Trung Đô, khiến cho Địch Kha thừa dịp trời tối, đưa bộ dân chúng mắc bệnh rời khỏi Trung Đô, bao gồm cả một bộ phận quý tộc. Cứ như , tiện cho việc tập trung bệnh nhân, thể giải quyết nhân tố bất an ở Trung Đô, đợi cho ôn dịch qua thì cho dân chúng cũng muộn, chiêu là rút củi đáy nồi*, thể là hiểm chiêu của hành binh.
* Rút củi đáy nồi: Rút bớt củi để nước bao giờ sôi . Tức là cho đối phương vùng vẫy tốn sức vô cùng nhưng chỉ gần sát đến thành công mà thôi chứ thể thành công .