Mặc Phi nhíu mày, trong lòng càng thêm kỳ quái.
Vu Việt : “Ổ khóa hồn khấu chính là vật dành riêng cho quý tộc Khánh Quốc, hơn nữa thợ bậc thầy thì thể chế tác . Ba khóa hồn khấu, trói buộc tình cảm ba đời, cái tên nam nhân khiêu chiến với bổn vương ?”
“Khiêu chiến?”
Vu Việt giữ chặt cánh tay Mặc Phi, lạnh giọng hỏi: “Cái nam nhân cái gì với ngươi ?”
“Không .” Mặc Phi cánh tay túm chặt, trả lời, “Tuy rằng tâm cơ của thâm trầm, nhưng khách khí với Phù Đồ.”
“Phải ?” Vu Việt lạnh, “Hắn bắt ngươi giả trang nữ tử, vui vẻ cùng với nam nhân khác, cái cũng là khách khí ?” Phù Đồ mặc nữ trang, đến cũng từng thấy, thế mà cái nam nhân dám như thế, quả thực là thể tha thứ !
Vu Việt cũng chuyện ? Cái tên tửu quỷ thật sự là đáng tin cậy.
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi thầm thở dài một , thẳng Vu Việt, : “Việc chính là sỉ nhục của Phù Đồ. Xin Chủ công đừng nhắc nữa.”
“Bổn vương đề cập thì việc sẽ từng xảy ?” Vu Việt tiếp tục , “Thậm chí, bổn vương còn , ‘Phù nhi’ và Thái Thú Trung Đô còn một, đêm, vui, vẻ nữa.”
Cả điều cũng ư?
Mặc Phi bình tĩnh : “Đồn đại mà thôi, Phù Đồ là nam nhi, thể vui vẻ cùng với Thái Thú ?”
“Hừ! Đương nhiên bổn vương là giả, nếu tên Thái Thú sớm ngũ mã phân thây, còn để kéo dài tàn đến nay ?” Vu Việt buông Mặc Phi , mặt chút đổi , “Tê Túc cho ngươi đeo khóa hồn khấu , mục đích khiêu chiến rõ ràng.”
“Phù Đồ cho là như . Việc Tê Túc bắt là giả, nhưng tuyệt đề cập đến tư tình, trong thời gian ở chung với , Phù Đồ từng cảm thấy ý gì với cả.” Mặc Phi quả quyết phủ định, ***** chiếm giữ của Vu Việt bao nhiêu nàng thể , trăm ngàn thể khiến hiểu lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xem trong thời gian , ngươi ở chung với vô cùng vui vẻ ?” Giọng Vu Việt lộ nguy hiểm.
“Chủ công!” Mặc Phi nghiêm túc , “Ngài nhất định coi Phù Đồ là chịu nổi như thế ? Chuyên dựa nam sắc mà mê hoặc khác? “
Vu Việt trầm mặc, quả thật đang suy bụng suy bụng , coi tài mạo của Phù Đồ như trân bảo, tự nhiên những còn cũng khó mà hấp dẫn. Cho nên mỗi thấy cận với “Hắn”, đều nhịn tức giận trong lòng. Có lẽ vì nguyên nhân, cho nên mới lo lo mất.
“Được.” Vu Việt hồi phục , , “Bổn vương sẽ đề cập đến việc nữa, về phần khóa hồn khấu tai ngươi, bổn vương sẽ tìm gỡ bỏ.” Hắn thể dễ dàng tha thứ cho việc Phù Đồ mang vật của nam nhân khác .
Mặc Phi phản đối, trong lòng nàng cũng căm thù đến tận xương tuỷ tên Tê Túc hiểm ác, cái tên nam nhân lòng cho nàng đeo vật cái gì? Có thể mất thì càng .
Sau đó nàng cũng chẳng còn tâm tình mà ở thảo luận sự tình khác với Vu Việt, đành dậy hành lễ cáo từ: “Xin Chủ công sớm nghỉ ngơi, Phù Đồ cáo lui.”
Vu Việt giật giật môi, vẫy tay : “Lui !”
Mặc Phi khom một cái xoay rời khỏi.
Vu Việt bóng dáng của “Hắn” dần dần biến mất bên ngoài cửa, trầm tư một lúc lâu…
Mặc Phi ngã tư đường của thành Trung Đô, trải qua cuộc chiến công thành kịch liệt ngày hôm qua, thương vong trong thành thảm trọng, tuy rằng t.h.i t.h.ể đều chuyển , nhưng mặt đường và vách tường vẫn còn lưu vết m.á.u loang lổ.
Mặc dù dân chúng trong thành quá quen thuộc đối với chiến tranh, nhưng mà sát danh hiển hách của Vu Việt vẫn cho bọn vô cùng sợ hãi, mà khi Chiếu quân dọn sạch chiến trường, thỉnh thoảng sẽ sử dụng bạo lực với một , đây là tình huống đều sẽ xuất hiện trong các đội quân ở thời đại , cho nên phần lớn dân chúng của thành trì bại trận đều nơm nớp lo sợ, bình thường sẽ dám xuất môn, sợ binh lính Chiếu Quốc tức giận.
So sánh với sự tàn phá bên ngoài thành, tổn hại bên trong nội thành nghiêm trọng lắm, điều các đại sĩ tộc trong thành đều thu liễm nhiều so với bình thường, đường cũng lác đác mấy, chỉ bởi vì hoạ chiến tranh, mà còn bởi vì vẫn thoát khỏi phong ba ôn dịch.
Mặc Phi ôn dịch đều do một tay Minh Hàn bày , lợi dụng một loại cỏ độc nào đó thể khiến cho thể dị ứng, hơn nữa dẫn dắt, khiến cho lòng trong thành Trung Đô hoảng sợ. Tuy rằng loại cỏ độc đến mức lấy mạng , nhưng thời gian liên tục gần một tháng, thể chất kém một chút khả năng sẽ vượt qua , việc xuất hiện tử vong là việc thể tránh khỏi, điều, đối với đám Minh Hàn mà , thể lấy hy sinh tối thiểu để đổi lấy thắng lợi chiến tranh, cái đó tuyệt đối giá trị.