Cũng vô cùng may mắn trận ôn dịch là giả, nếu như là thật, như , Chiếu quân công chiếm Trung Đô chắc là chuyện , cái đại khái cũng là nguyên nhân cuối cùng mà Địch Kha bỏ thành, ôn dịch lan tràn ở bên trong Chiếu quân, suy yếu thực lực của bọn họ.
Đáng tiếc, cuối cùng thì kế sách của bọn họ vẫn kém một chiêu.
Một đường tới, Mặc Phi cẩn thận quan sát tình huống mắt của Trung Đô. Không giống với thành trấn nhỏ, Trung Đô là thành trì phồn hoa nhất của U Quốc, dân cư đông đúc, thế lực sĩ tộc cường đại, trong đó còn mấy thế tộc uy tín hàng trăm năm, lẽ thể chống binh lực của Chiếu Quốc, nhưng tạo mấy cuộc biến loạn thì tuyệt đối thành vấn đề.
Mê Truyện Dịch
Đây cũng là tin tức mà trong hơn một tháng Mặc Phi ở trong thành hiểu , lẽ các thành trấn còn thể dựa vũ lực mà uy *****, nhưng nơi thì đơn giản như , tòa thành vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu, cũng là cứ điểm chinh phạt tiếp theo của Vu Việt, thể coi như quan trọng .
Đang tự hỏi, một binh lính chạy tới bẩm báo: “Phù Đồ đại nhân, Chủ công mời ngài trở về nghị sự.”
“Đã .” Mặc Phi thản nhiên đáp đến phủ Thái Thú.
Khi phòng nghị sự, hơn mười mặt, Vu Việt cũng ngay ngắn ở vị trí chính diện.
Sau khi Mặc Phi hành lễ xong, Vu Việt hiệu cho nàng xuống.
Vu Việt mở miệng : “Cuộc chiến còn thuận lợi hơn so với mong của bổn vương, tuy rằng mất chiến tuyến Tây Bắc, nhưng chỉ cần đoạt thành trì , hành động kế tiếp của quân sẽ thể tiếp tục tiến hành.”
Một tướng quân lập tức : “Quân đang lúc khí thế tăng vọt, Chủ công thừa thắng xông lên, đánh hạ mấy thành xung quanh?”
Ngư gia : “Trì tướng quân đừng nóng vội, thong thả Minh Hàn sắp xếp như thế nào .”
Vu Việt cùng tất cả về phía Minh Hàn, mà Minh Hàn thì đang mang bộ dáng nửa tỉnh nửa ngủ, giống như thấy chuyện, vẫn còn ngẩn , cho đến tận khi Vu Việt mở miệng hỏi , mới chậm rãi : “Việc vội, vội.” Sau đó thì câu nữa.
Sắc mặt cổ quái, chờ đợi hồi lâu mới một câu như , đừng cao thâm như chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vu Việt quá rõ tính tình của , nếu , buồn bực cũng vô dụng. Vì thế về phía Ngư gia, : “Ngư gia, ngươi thấy thế nào?”
Ngư gia trả lời: “Tuy rằng đánh hạ thành Trung Đô, nhưng quân cũng cần thời gian chỉnh đốn một phen, kiểm kê thương vong, bổ sung quân lực, thuận tiện thì hợp nhất với quân tiếp viện phía .”
Vu Việt gật đầu tỏ vẻ cùng suy nghĩ: “Như thế, tam thời hãy nghỉ ngơi hồi phục nửa tháng , nửa tháng sẽ quyết định phương án và chiến lược chinh phạt.”
Mặc Phi nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: “Vậy dân chúng trong thành Trung Đô sẽ xử lý như thế nào?”
Vu Việt nheo mắt , gì. một tướng lĩnh bên cạnh : “Độc cùng lắm chỉ mấy tháng là sẽ phục hồi như cũ, còn xử lý nữa?”
“ !” Lại một tướng lĩnh phụ họa , “Quân mới chiếm lĩnh Trung Đô, trọng điểm là nhanh chóng hồi phục quân lực, định trị an, để phòng ngừa Trung Đô xuất hiện biến cố. Về phần đám dân chúng , Phù Đồ đại nhân lo lắng gì?”
Nhóm dân chúng thể coi như mãng phu! Cứ tưởng chiếm lĩnh thành trì là việc sẽ suôn sẻ ? Tuy rằng nàng hiểu việc hành quân đánh giặc, nhưng cực kỳ coi trọng đến việc định dân tâm.
Mặc Phi chậm rãi : “Chủ công, sự quan trọng của Trung Đô, cần Phù Đồ nhiều lời, mất của thành trì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hành động mai . Hiện nay chiếm tòa thành , hiển nhiên việc khôi phục thực lực quân là trọng yếu, tuy nhiên cũng thể bỏ qua việc trấn an dân chúng .”
Ngư gia đồng ý : “Phù Đồ lý, quân hướng đến sách lược quấy nhiễu dân chúng, cũng sẽ sắp xếp nhân thủ, mau chóng khôi phục trật tự trong thành, tin tưởng lâu là thể củng cố nơi đây .”
“Vẫn đủ.” Mặc Phi thẳng, “Phù Đồ thị sát ở trong thành một phen, phát hiện nhiều binh lính vẫn hành động khi nhục dân chúng, dân chúng Trung Đô sợ hãi uy thế của Chiếu quân mà dám phản kháng, tuy nhiên, nếu như trong lòng chất chứa oán hận, thì sẽ quy phục thống lĩnh quân .”
“Ồ? Như Phù Đồ thượng sách gì?”
“Lấy dân gốc, nếu an trị, hết an dân, chỉ như mới thể khiến cho dân chúng hận oán mà quy thuận. Vừa Phù Đồ hỏi đến những dân chúng trúng độc là bởi vì nguyên nhân . Chư vị ở đây đều ôn dịch là giả, nhưng mà dân chúng Trung Đô thì , bọn họ vẫn còn ở bên trong nỗi sợ hãi bệnh hiểm nghèo. Nếu như lúc quân thể phái một lượng nhân thủ lớn để dốc lòng chăm sóc những dân , một khi bệnh tật qua, chắc chắn bọn họ sẽ mang ơn quân . Phải rằng, tướng thủ thành lúc của Trung Đô dám tiếp cận những dân chúng hư hư thực thực ‘Ôn dịch’.”