Người khác thể thấy linh hồn Trạm Nghệ, cho nên Mặc Phi cũng lo lắng một màn dọa đến khác, cho dù thị vệ bên ngoài chú ý tới, chẳng qua cũng chỉ thấy nàng đang ngẩn trong sân mà thôi.
Trạm Nghệ lấy tốc độ bình thường diễn luyện một , đó hóa giải từng chiêu từng thức một, đến thứ ba là thong thả nối liền các động tác .
Cảm giác khác biệt với , lúc Mặc Phi ở bên ngoài, cũng bởi vì như thế nên mới phát hiện bộ động tác một loại mỹ cảm đặc thù, nếu như g.i.ế.c cũng là một loại nghệ thuật, như , bộ võ thuật tạo chuyên để g.i.ế.c là một loại nghệ thuật bao gồm cả ưu nhã và lãnh túc.
Diễn luyện xong, Trạm Nghệ thản nhiên : 【Nhớ kỹ ? 】
Mặc Phi : “Nhớ kỹ, động tác cũng phức tạp.”
【 Mặc dù phức tạp, nhưng mà chân chính lĩnh hội ý nghĩa sâu xa trong đó, thể chỉ trong một sớm một chiều, ngươi cần luyện tập thêm, cho đến tận khi thể thu phát tự nhiên mới thôi. 】
“Được.”
【 Trong nửa năm đầu, thể cầu tốc độ, chỉ thể từ từ, chậm rãi đến khi ngươi thể quen thuộc mỗi chiêu mỗi thức. Nửa năm , ngươi thể cân nhắc . 】
“Được.”
Nói xong những điều , Trạm Nghệ hóa thành một luồng sương đen, chậm rãi ẩn bên trong dao, khi biến mất, dường như Mặc Phi còn thấy một tiếng thở dài thể rõ.
“Cảm ơn ngươi, Trạm Nghệ.” Mặc Phi nhẹ nhàng một tiếng, đó nhắm mắt nhớ chiêu thức , cũng kỳ quái, động tác của Trạm Nghệ giống như khắc sâu trong đầu nàng , vô cùng rõ ràng.
Sau một lát, Mặc Phi cầm lấy dao, thong thả diễn luyện bộ chiêu thức một , điều, khi xem thì cảm thấy đơn giản, nhưng lúc chân chính luyện tập mới phát hiện, nếu thể thể nhịp nhàng phối hợp, sẽ loại cảm giác máy móc ngưng trệ.
Mặc Phi giảm tốc độ vài phần, cho đến khi luyện tập năm sáu , nàng mới chậm rãi một chút tâm đắc.
Đối với Mặc Phi mà , thể nghi ngờ rằng võ nghệ mới lạ và tràn đầy hấp dẫn, nàng chuyên tâm đắm chìm bên trong luyện tập.
Bóng đêm thanh tịnh mà đẽ, ở trong viện, bóng dáng màu trắng một múa đao, động tác trong nhu cương, chậm rãi mà khéo léo, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại tiết tấu nhẹ nhàng, di chuyển như lăng ba*, thanh mị ** thể tả.
* Lăng ba: Ai xem phim “Thiên long bát bộ” hẳn đều đến “Lăng ba vi bộ” của Đoàn Dự – di chuyển khinh công nhanh và nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
** Thanh mị: Yên lặng, mị hoặc như yêu ma.
Làm cho khi Vu Việt trong viện thấy một màn . Hắn lặng bất động, sợ quấy rầy đến “Hắn”.
Đây là võ nghệ của Phù Đồ? Nói là võ nghệ, còn bằng là vũ đạo, một vũ điệu múa đao tràn ngập hàm súc, Phù Đồ dùng võ nghệ như để ***** địch nhân ?
Vu Việt cảm thấy Phù Đồ tràn ngập bí ẩn, mỗi khi cảm thấy thấu “Hắn”, “Hắn” sẽ mang đến cho ngạc nhiên, phảng phất một tòa bảo tàng vô tận, như thì , bảo mới thể buông tay đây?
Hắn từng vỗ tay thề cùng Phù Đồ, lấy sự cô độc cả đời của “Hắn” để đổi lấy việc vĩnh viễn khinh nhờn, cứ tưởng rằng như thế là đủ , Phù Đồ sẽ đơn độc phụ tá cả đời, bản sẽ vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng “Hắn”. mà đến bây giờ, đầu tiên sinh hoài nghi với việc giữ chữ tín của , hứa hẹn lúc , chẳng lẽ chỉ trói buộc? Hắn chỉ lấy tài năng của Phù Đồ, mà còn cả trái tim của “Hắn” nữa…
Trong viện, rốt cuộc bóng dáng cũng ngừng , “Hắn” lau mồ hôi, ngẩng đầu thấy Vu Việt ở cửa.
“Chủ công, ngài đến đây?” Mặc Phi thu hồi dao, tới.
“Vừa xử lý xong một việc vụn vặt, qua bên một chút.” Vu Việt mái tóc ngắn nhuộm mồ hôi trán “Hắn”, thuận miệng .
“Thật là thất lễ.” Mặc Phi lấy tay lau cái trán, “Phù Đồ một mồ hôi, thật sự tiếp đãi Chủ công chu đáo .”
“Không , ngươi rửa mặt một chút , bổn vương việc chuyện với ngươi.”
Nghe Vu Việt như , Mặc Phi cũng tiện cự tuyệt, liền mời phòng đợi một chút, còn thì vội vàng rửa mặt, một bộ y phục sạch sẽ.
“Chủ công tìm Phù Đồ chuyện gì ?” Mặc Phi một bên giúp Vu Việt đổ rót , một bên dò hỏi.
Mê Truyện Dịch
“Vừa ở trong viện, ngươi luyện…” Vu Việt thẳng việc chính, ngược hỏi như thế.
Mặc Phi trả lời: “Chủ công chê , Phù Đồ đang luyện võ.”
“Đó là võ nghệ mà ngươi dùng để ***** đám binh lính U Quốc ?”