“ , điều khi luyện tập thì tốc độ thong thả, cho nên thể giống vũ kỹ.”
“Vì từng thấy ngươi luyện tập?”
“Phù Đồ thích g.i.ế.c chóc, hơn nữa nghĩ rằng ở bên trong nơi cần thứ đó, cho nên vẫn bỏ qua mà dùng, tuy nhiên, ở bên trong loạn thế, võ nghệ phòng vẫn là cần thiết.”
Sắc mặt Vu Việt lạnh, chén , chậm rãi : “Là do bổn vương đặt ngươi hiểm địa.”
“Chủ công, trăm ngàn đừng như thế.” Mặc Phi vội , “Phù Đồ cảm kích Chủ công, nếu Chủ công bảo vệ, Phù Đồ sớm ngoài dị thế. Giống như , ngài phái tới tám dũng sĩ, liều mạng cứu Phù Đồ về, Phù Đồ cũng để hồi báo.”
“Đây là việc bọn .” Vu Việt thẳng.
Mặc Phi gật đầu, dây dưa vấn đề nữa. Nói đến hộ vệ, đột nhiên nàng nghĩ đến Cô Hạc, theo lý mà , nếu như vô sự, thì từ sớm đến Trung Đô , vì đến nay vẫn thấy bóng . Lấy thủ của , Mặc Phi tuyệt đối tin sẽ gặp nguy hiểm gì.
“Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Vu Việt thấy trầm tư, mở miệng hỏi.
Mặc Phi trả lời: “Ngày đó Cô Hạc bảo hộ cho Phù Đồ rời khỏi đại doanh, đường, xuống ngựa chặn truy binh, đến bây giờ vẫn tin tức gì, Phù Đồ chút lo lắng.”
Vu Việt híp mắt : “Võ sĩ Cô Hạc là nhất võ giả, ngươi đừng lo lắng quá.”
“Phù Đồ hiểu .” Mặc Phi trầm mặc một hồi, mới hỏi, “ , hôm nay Chủ công tìm Phù Đồ chuyện gì thế?”
Vu Việt “Hắn” một cái, : “Lần , Phù Đồ đề nghị phái sứ giả thuyết phục các thành trì khác quy thuận quốc gia của ?”
“ , Chủ công còn lo lắng điều gì?”
“Là vấn đề chọn .” Vu Việt , “Hiện nay, trướng bổn vương, đảm lược và tài hùng biện chỉ ngươi và Minh Hàn, đương nhiên bổn vương thể cho hai các ngươi dấn nguy hiểm , cho nên vấn đế chọn là một cái nan đề.”
“Chủ công, vì chỉ đến bên cạnh ?”
“Hử?” Vu Việt cảm thấy hứng thú , “Phù Đồ “Người bên ngoài” để tiến cử ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Phi : “Sĩ tộc Trung Đô thể sức ảnh hưởng như hiện nay thì cũng là hạng tầm thường, khẳng định là bọn họ đều lui tới các thành trì thế lực, nếu Chủ công thu phục bọn họ, vì tuyển từ bên trong bọn họ một, hai thuyết khách ?”
Ánh mắt Vu Việt sáng ngời.
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi : “Chủ công thể hứa hẹn, nếu ai thể việc, thì sẽ bồi dưỡng gia tộc đó thành nhất ở Trung Đô. Đương nhiên, lời chỉ thể một cách rõ ràng, tin tưởng những đó đều là hiểu , động tâm sẽ chỉ một nhỏ thôi.”
Vu Việt tỏ vẻ đồng ý, trong lòng cũng sáng tỏ thông suốt: “Quả nhiên Phù Đồ tâm tư nhạy bén, lúc , khi đưa vấn đề thuyết phục thì ngươi xem trọng sĩ tộc Trung Đô đúng ?”
“Có thể như .” Mặc Phi lạnh nhạt , “Sở dĩ, nguyên nhân Phù Đồ đề nghị thu phục bọn họ là ở chỗ , những sĩ tộc đó chiếm cứ thế lực ở nơi đây, tự nhiên tác dụng cần nhiều lời nữa.”
“Nói như thế, bổn vương chọn lựa cho một phen mới .” Vu Việt vuốt cằm, lẩm bẩm .
Mặc Phi nâng chén lên định uống một ngụm, như nhớ tới cái gì đó, dừng động tác, : “ , Chủ công.”
“Chuyện gì?”
“Không Chủ công thể giúp Phù Đồ sưu tập một bộ sách liên quan đến luật pháp, hành chính, v.v…của U Quốc ? Phù Đồ nghiên cứu một chút.”
Vu Việt dừng một chút : “Thư các của phủ Thái Thú ?”
Trong mắt Mặc Phi hiện lên một tia khinh bỉ khó , trả lời: “Hiển nhiên tên Thái Thú là hạng kém cỏi học vấn, tuy rằng trong thư các thư từ như núi, nhưng ai để ý, sớm hư hại mốc meo, thể lật xem . Phù Đồ định phái sửa sang một nữa, đáng tiếc quá mức tốn kém.”
Vu Việt đồng ý : “Việc khó, bổn vương sẽ phái giúp ngươi thu thập, tin tưởng chỉ ba ngày sẽ thu hoạch.”
“Như thế, Phù Đồ tạ ơn Chủ công .” Mặc Phi nâng chén lên, tôn kính .
“Ngươi nha, dường như lúc nào cũng thể tìm nhiều việc để .” Vu Việt cầm lấy cái chén, lẳng lặng , trong mắt lộ vẻ nhu hòa mà ngay chính bản cũng từng phát hiện.
Khi nào thì bản mới thể trở thành chuyên chú nhất trong lòng “Hắn” đây?
Công tác tiến hành thuyết phục mấy toà thành của Vu Việt vẻ thuận lợi, trong một tháng, mấy sĩ tộc lợi dụng lực ảnh hưởng , lượt thuyết phục Bích Nha, Thuần Lưu, Kiềm Phác, v.v…quy thuận Chiếu Quốc. Thế nhưng đến khi tiếp xúc với thành Cưu vọng thì kháng cự quyết liệt.