Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 159: Phù Đồ Nữ Tướng



“Đại phu?” Thần trí Mặc Phi lập tức tỉnh táo ít, nàng lắc đầu, “Ta , cần đại phu.”

“Ngươi còn việc gì?” Vu Việt vui, nâng cằm “Hắn” lên , “Nhìn sắc mặt của ngươi khó coi thế nào ?”

Mặc Phi cảm thấy mật như chút , thoáng rời khỏi cái ôm của Vu Việt, nhẹ giọng , “Chỉ là đột nhiên tim đập nhanh thôi, là bệnh nghiêm trọng gì cả.”

Vu Việt tin : “Bổn vương bao giờ thấy ngươi bộ dáng thống khổ như thế cả.”

Mặc Phi nhớ tới cảm giác sợ hãi tràn ngập , nàng giữ chặt ống tay áo của Vu Việt, : “Chủ công, chúng nhanh chóng rời khỏi tòa thành !”

“Vì ?” Vu Việt khó hiểu.

“Phù Đồ cũng giải thích như thế nào.” Mặc Phi mang vẻ kiên quyết , “Xin Chủ công hãy tin tưởng Phù Đồ, mau rời khỏi nơi , chẳng những quân rời khỏi, ngay cả dân chúng Cưu Vọng cũng rời !”

Vu Việt càng thêm nghi hoặc, chần chờ một hồi, : “Cưu Vọng ít nhất hai mươi mấy vạn dân chúng, bổn vương thể khiến bọn họ rời ?”

Mặc Phi cũng rõ sẽ xảy chuyện gì, nhưng nàng khẳng định, nếu như tiếp tục ở trong , thì chắc chắn sẽ tạo thành thương vong vô cùng lớn, bất kể như thế nào, nàng cũng cách nào quên tiếng ***** của cả trăm ngàn .

Yên lặng một lúc lâu, đột nhiên Mặc Phi cúi thấp đầu hành lễ với Vu Việt, thận trọng thỉnh cầu: “Xin Chủ công hãy tin tưởng Phù Đồ, nhanh chóng đưa dân chúng rời Cưu Vọng, bất kể là dùng lý do nào, chỉ cần rời khỏi nơi đây là .”

Vu Việt nhíu mày, đợi trả lời, Minh Hàn vặn mang theo đại phu , thấy Phù Đồ hành đại lễ như thế, vẻ mặt sửng sốt. “Xảy chuyện gì ?” Minh Hàn hỏi.

Vu Việt : “Phù Đồ thỉnh cầu bổn vương nhanh chóng rời khỏi Cưu Vọng, hơn nữa còn đưa dân chúng Cưu Vọng cùng rời .”

Minh Hàn về phía Mặc Phi, hỏi: “Vì ?”

Mặc Phi : “Phù Đồ cảm giác một trận đại họa sắp xảy .”

Ánh mắt Minh Hàn dãn , cả rơi trạng thái mê mang, một lúc lâu đột nhiên : “Đi! Chủ công, chúng lập tức !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vu Việt mang vẻ mặt nghi hoặc .

Minh Hàn : “Lúc cảm thấy Địch Kha âm mưu, quân đoạt Cưu Vọng quá mức dễ dàng, nếu như buông tha cho nơi đây thì sẽ phái tử sĩ đến kéo dài thời gian , nhưng mà như , chắc chắn là đang âm mưu cái gì đó.”

“Hắn âm mưu cái gì?”

“Tạm thời Minh Hàn đoán , nhưng tuyệt đối là một âm mưu lớn thể khiến quân thương vong thảm trọng!” Minh Hàn khẳng định , “Hơn nữa, Minh Hàn cảm thấy, bất kể cảm giác của Phù Đồ nguyên nhân gì, nơi đây cũng nên ở lâu nữa!”

Vu Việt cũng là quyết đoán, thế nhưng hai tín đều như thế, lý do gì tin, mất một tòa thành thì còn thể đoạt , nhưng mà nếu do sơ ý mà hao binh tổn tướng, thì sẽ mất nhiều hơn . Hắn dậy, nhân tiện : “Một khi như , sự việc thể chậm trễ, chúng lập tức rời .”

Mặc Phi vội hỏi: “Chủ công, còn dân chúng Cưu Vọng thì ?”

“Phù Đồ,” Minh Hàn , “Sao chúng thể mang theo nhiều dân chúng như đây? Cho dù thể thì cũng hao phí thời gian, chúng thể vì những liên quan gì mà khiến cho binh lính rơi hiểm cảnh .”

Mặc Phi khẽ cắn môi, : “Như , xin hãy để Phù Đồ ở thành thuyết phục những khác rời !”

“Hồ đồ!” Vu Việt cả giận , “Ngươi chỉ một thì chuyện gì? Bổn vương sẽ đồng ý!”

Thái độ của Mặc Phi cũng vô cùng kiên quyết, giác bi ai kinh khủng lúc nào cũng níu chặt lấy trái tim nàng, nàng sẽ xảy chuyện gì, nhưng nàng , nếu cứ rời như , nàng sẽ hối hận cả đời.

Con , đôi khi sẽ cái nên , cái nên , lẽ nàng là một bác ái, nhưng cũng là coi thường sinh tử.

“Cho dù Chủ công đồng ý, Phù Đồ cũng thể ở .”

Vu Việt hừ lạnh một tiếng, tiến lên từng bước, lấy tốc độ cực kì nhanh chóng chụp gáy của Mặc Phi, khi “Hắn” xụi xuống mặt đất thì ôm lấy “Hắn”, đó với Minh Hàn: “Đi!”

Mê Truyện Dịch

Tuy quan tâm đến dân chúng Cưu Vọng, nhưng Vu Việt nghĩ đến vẻ kiên quyết lúc cuối cùng của Phù Đồ, cho nên vẫn phái một lượng lớn binh lính quanh thành gào thét, lấy lý do “Thiên tai sắp tới” để thông báo cho những dân rời , đó với tướng thủ thành Cưu Vọng: “Nếu như ngươi còn một chút trách nhiệm, hãy mau chóng mang theo dân chúng trong thành của ngươi rời khỏi nơi đây.” Nói xong câu thì ôm Mặc Phi, dẫn dắt đội quân cấp tốc rời khỏi thành trì mới đánh hạ .