Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 160: Phù Đồ Nữ Tướng



Đi ba, bốn dặm, mưa rơi càng lúc càng lớn, Vu Việt liền quyết định tìm một chỗ hạ trại .

Lúc , Mặc Phi tỉnh từ trong hôn mê, Vu Việt đang đón mưa gần trong gang tấc, nàng nhanh chóng nhớ tới chuyện xảy , xung quanh, hiển nhiên Chiếu quân rời khỏi Cưu Vọng.

Nàng lạnh lùng : “Ngươi cứ mặc kệ nhiều như ?”

Mê Truyện Dịch

“Ngươi đang nghi ngờ bổn vương ư?” Vu Việt thản nhiên .

Mặc Phi đầu , hai nắm tay xiết chặt, vốn định sức vài câu, ai ngờ huyệt Thái Dương mơ hồ trở nên đau đớn.

Trong lòng nàng rùng , hỏi: “Chúng rời khỏi thành Cưu Vọng bao xa ?”

“Ước chừng ba, bốn dặm !” Vu Việt trả lời, ” Mưa rơi ngày càng lớn, bổn vương đang tìm một chỗ hạ trại.”

“Không.” Mặc Phi lập tức , “Tiếp tục chạy , tăng nhanh tốc độ!”

Vu Việt , từ khi tiến Cưu Vọng, một lời của Phù Đồ luôn khiến cho hoang mang, lý do gì, dấu hiệu gì, dường như đều là một loại dự cảm khó thể giải thích, mà càng kỳ lạ hơn là ngay cả Minh Hàn cũng tin tưởng nguy hiểm.

Mặc Phi thở dài một , lạnh lùng : “Nếu rời , Chủ công tin Phù Đồ một nữa, đẩy nhanh tốc độ lên đường, nguy hiểm vẫn còn.”

Vu Việt cũng nhiều, phát quân lệnh, chạy nhanh về phía .

Trong lòng mấy vạn Chiếu quân tràn ngập nghi hoặc, dù lời oán than cũng dám miệng, chỉ thể nhận mệnh trong trời mưa.

Đến khi chạy thêm vài dặm, đột nhiên phía xa truyền đến tiếng động ầm ầm. Đám Vu Việt khỏi dừng chân , đồng loạt về phía phát âm thanh, bởi vì tầm mắt mờ mịt, cho nên thấy cái gì, chỉ thể thấy từng trận tiếng động kinh thiên động địa.

“Xảy chuyện gì thế?” Vu Việt nhíu mày lẩm bẩm .

Mặc Phi vội la lên: “Đừng dừng , chạy mau!”

Hồi chuông cảnh giác trong đầu nàng mãnh liệt, ngón tay run nhè nhẹ, bên tai như vô tiếng la.

Chiếu quân để ý, tiếp tục gia tốc hành quân sự dẫn dắt của Vu Việt, thế nhưng âm thanh càng lúc càng lớn, giống như vô tảng đá đang lăn chuyển khắp mặt đất, rầm rầm chấn vang.

Trong lòng đều kinh hãi thôi, thật sự khó thể tưởng tượng rốt cuộc là loại tai nạn nào mới uy thế như thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc thì cần Vu Việt nhiều lời, các binh lính đều liều mạng mà chạy.

“Trời ạ!” Đột nhiên kinh hô, “Mau !”

Trong đám binh lính đang chạy bộ xôn xao một trận, đều phía , chỉ thấy phía xa xa ùn ùn kéo tới một luồng nước lũ, xen với đủ loại đất đá lẫn lộn, một tầng một tầng, cuồn cuộn mà đến.

Binh lính nhất thời hoảng loạn, hét to chạy như điên.

Mặc Phi ở Vu Việt đầu , chỉ thấy hồng thủy* cuộn trào mãnh liệt như thú dữ, thế nước thể chống đỡ. Không cần nghĩ, đây chắc chắn là nước sông Tịnh Hà mới lên cao theo định kỳ trong mùa thu hoạch, phá mở hà đạo*, dòng nước lớn đổ xuống, bao phủ bộ Cưu Vọng. mà sông Tịnh Hà thế nước như thế ? Lại thể bao phủ hơn mười dặm.

* Dòng hồng thủy: dòng nước lũ.

* Hà đạo: đường sông.

Người nào đưa độc kế ? Không tiếc hy sinh nhiều dân chúng vô tội như !

Địch Kha? Hay là Tê Túc?

Rất nhanh chóng, hồng thủy đuổi kịp các binh sĩ đang chạy trốn, cuốn lấy một mảng lớn bên trong dòng nước, tốc độ của hắc thiết kỵ thì nhanh hơn một chút, cách nhóm quân bộ binh một, hai dặm mới hồng thủy vượt qua, lúc độ cao của hồng thủy mới chỉ mấy thước, hơn nữa thế nước mạnh, khiến cho ít kỵ binh tách .

Vu Việt nhanh chóng ôm chặt Mặc Phi, cúi ở ngựa, xung quanh đều là binh lính chìm nổi trong nước, ánh mắt rét lạnh, trong lòng hận thấu xương đám Địch Kha.

Chính lúc , đột nhiên phía vọt tới một khúc gỗ, hung hăng nện cổ con ngựa, hai lưng ngựa tức khắc mất cân bằng, cùng rơi trong nước.

“Khụ khụ.” Mặc Phi uống mấy ngụm nước đục, lưng áo vẫn Vu Việt ôm chặt như cũ.

Vu Việt giữ chặt dây cương, cứng rắn : “Đừng sợ, bổn vương sẽ kéo ngươi.”

Nhìn động tác cứng ngắc của Vu Việt, Mặc Phi chần chờ hỏi: “Chủ công, ngài bơi …”

Vu Việt mím môi một cái, trả lời.

Khóe miệng Mặc Phi giật giật, hợp thời an ủi: “Không , .”

Nước sông Tịnh Hà dồi dào, gặp lũ mùa thu, hơn nữa bình nguyên Cưu Vọng nhiều hồ nước, nhánh sông, mạch nước ngầm, thế cho nên mới xảy đại nạn như . Phỏng chừng chỉ Cưu Vọng, ngay cả hạ du giữa sông cũng lan đến, mà nhân mã của Vu Việt đang lúc hành quân xuống, cho nên thể tránh khỏi nước bao vây. May mắn là bọn họ rời khỏi thành Cưu Vọng hơn mười dặm, thế nước chậm hơn nhiều, tin tưởng đại bộ phận binh lính đều thể sống sót. mà, dân chúng thành Cưu Vọng còn bao nhiêu thể may mắn thoát khỏi tai họa đây.