Mặc Phi cúi đầu, một câu. Nàng nghĩ tới ngày khi tai họa tới gần, trong đầu, những tiếng *****, những giọng thống khổ tuyệt vọng khi c.h.ế.t giống như một cây gai, đ.â.m thật sâu trái tim nàng, mặc dù nàng tai hoạ, nhưng thể cứu trợ bất cứ nào, cho dù là lúc , những nam nhân thảo luận để lợi dụng những dân khốn khổ, âm mưu những thành tựu , nàng cũng cách nào bác bỏ. Đây, chính là sự thật.
Có điều Mặc Phi là khi nàng ngất xỉu, Vu Việt từng phái thông cáo tin tức tai nạn buông xuống trong thành, đồng thời cũng cảnh báo cho thành chủ Cưu Vọng, thành chủ là một sợ chết, ôm tâm lý thà cứ tin tưởng, nhanh chóng trở về thông báo cho nhà thu thập hành lý. Cũng may còn chút lương tâm, dọc theo đường thuyết phục gần vạn dân chúng cùng chạy trốn, càng may mắn hơn là phương hướng bọn họ trốn là một nơi cao, mặc dù tai nạn liên quan đến hồng thủy, nhưng bởi mà còn sống sót.
Vị thành thủ cả đời từng là việc gì ích nước lợi dân, nhưng chính tại trong lúc nguy cơ , một công lớn đức, cả đời cũng coi là đáng giá.
Có điều từ đó về , vị thành thủ còn chút lòng trung thành nào với U Quốc, tương lai khi Chiếu quân thành, chỉ sợ sẽ là đầu tiên ủng hộ.
lúc , Ngư gia từ ngoài cửa tiến .
Vu Việt hỏi: “Tình huống binh lính như thế nào ” Lần hỏi là binh của .
Mê Truyện Dịch
Ngư gia trả lời: “Số mất tích đạt tới ba vạn, mà những bình an trở về, nhiều cũng bệnh tật.”
“Bệnh tình nghiêm trọng ?”
“Có một nhỏ khỏi hẳn, những còn cũng đang khôi phục từ từ, nhưng mà vài chăm sóc binh lính cũng lây bệnh, mạt tướng hoài nghi bọn họ dịch bệnh, may mà Phù Đồ dặn dò lúc , bệnh tình khuếch tán trong phạm vi lớn.”
“Dịch bệnh?” Sắc mặt Vu Việt trầm xuống, hỏi: “Có chắc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngư gia gật đầu: “Mạt tướng mời mấy vị đại phu nổi danh trong thành tới, bọn họ đều cho rằng đúng là ôn dịch thể nghi ngờ. may mắn là ôn dịch khống chế đúng lúc, trái , bọn họ hứng thú đối với biện pháp phòng chống của Phù Đồ, hi vọng cơ hội trao đổi một phen.”
Hiển nhiên, thời đại còn ý thức tầm quan trọng của vệ sinh, kỳ thật, nhiều bệnh tật đều do ăn uống sạch sẽ gây nên, bình dân bình thường thói quen rửa tay và khi ăn, bình thường thì cũng thôi, nhưng lúc thể phòng.
Thấy Vu Việt về phía nàng, Mặc Phi : “Ôn dịch cũng chia nhiều loại, chỉ cần phòng chống đúng cách, khống chế cũng khó khăn, hơn nữa trị liệu thích hợp, khỏi hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Ta nghĩ, bệnh tật của binh lính cũng nghiêm trọng như trong tưởng tượng, chỉ cần nhóm đại phu tốn thêm chút tâm tư, cố gắng khám và chữa bệnh cho bọn họ là .”
Vu Việt gật gật đầu.
Minh Hàn trầm ngâm : “Mặc dù tạm thời chúng thể khống chế bệnh tình, nhưng hồng thủy ảnh hưởng trong phạm vi rộng lớn, gặp nạn khó thể nhận định, đợi đến khi hồng thủy rút lui, t.h.i t.h.ể khắp nơi, dễ tạo thành ôn dịch, đến lúc đó U Quốc rơi khủng hoảng, loạn thì cũng loạn , nhưng chắc lợi với chúng . Hoạ chiến tranh còn thể khống chế, nhưng bệnh tật thì thể.”
Dứt lời, trong mắt Minh Hàn hiện lên một chút ý tự giễu, dùng một trận ôn dịch giả đoạt Trung Đô, bây giờ đối mặt một trận ôn dịch thực sự, thế sự đúng là đổi.
“Không chỉ như thế.” Mặc Phi tiếp lời , “Nhánh sông và mạch nước ngầm giăng khắp nơi, nhiều đoạn đều ăn thông với , t.h.i t.h.ể bệnh nhân chìm trong nước, khả năng sẽ mang bệnh tật đến cho những địa phương còn , như là Trung Đô, nước giếng mà dân chúng sử dụng khả năng ô nhiễm .”
Sắc mặt mấy ở đây đều chút nghiêm trọng, Vu Việt hỏi: “Không Phù Đồ phương pháp ứng đối gì ?”
“Việc chủ yếu còn dựa y thuật của nhóm đại phu, Phù Đồ nhiều về phương diện , câu ‘Bệnh tòng khẩu nhập*’, sợ rằng khống chế ôn dịch còn cần bắt đầu ngay từ bây giờ. Trước mắt, việc Chủ công thể là hạ lệnh thông cáo cho dân chúng trong thành chú ý đến đồ ăn và vệ sinh, ví dụ như uống nước lã, thường xuyên dùng nước ấm vệ sinh thể, lúc bình thường thì ăn nhiều muối ăn và dấm chua, ăn món ăn lạnh… Mọi việc như thế. Còn đây là một biện pháp đơn giản phòng ngừa vi khuẩn lây bệnh, hiệu quả như thế nào thì thể , chỉ hi vọng nhóm đại phu thể mau chóng tìm biện pháp phòng bệnh và chữa trị hiệu quả hơn.”