* Bệnh tòng khẩu nhập: bệnh do ăn uống mà ; bệnh từ miệng .
Xưa nay, khi ôn dịch bùng phát thì danh y cũng xuất hiện lớp lớp tầng tầng, tuy rằng Mặc Phi kiến thức vượt thời đại, nhưng cũng tuyệt đối thể so sánh với những nhân sĩ y đạo chuyên nghiệp , mặc dù thời y thuật đại vẫn còn lạc hậu, nhưng cũng nàng thể xen .
“Vậy thì, ngày mai bổn vương sẽ cho dán bố cáo.”
Minh Hàn ngắt lời : “Không bằng phái đến từng nhà thông báo, đồng thời phân phát một đồ vật và dược liệu, hoặc là dựng bếp ở các nơi trong thành, cung cấp miễn phí canh dược cho dân chúng.”
Nói xong, Mặc Phi liếc xéo, thật đúng là, tùy thời tùy chỗ đều thể lợi dụng cảnh cho .
Vu Việt nhanh chóng đồng ý việc .
Ngư gia mở miệng : “ , Chủ công tính xử trí Địch Kha như thế nào?”
Vu Việt híp mắt một cái, thản nhiên : “Chém đầu , đưa tới Vương đô U Quốc.”
Ngư gia đáp lời, trong lòng thầm, cứ tưởng rằng Chủ công sẽ ngũ mã phân thây , ai ngờ để trôi qua nhẹ nhàng như thế.
Trên thực tế quả thật Vu Việt vốn quyết định , nhưng khi cẩn thận suy nghĩ, Địch Kha cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ đáng buồn, kẻ chân chính đầu sỏ gây nên là cái nam nhân tên “Tê Túc” , bắt tên , vẫn thể an tâm , luôn luôn cảm giác một con bọ cạp đang nhởn nho di chuyển trong bóng tối.
Minh Hàn vài tiếng, : “Chuyện chỗ , bằng tạm thời Chủ công về Chiếu Quốc .”
“Quay về Chiếu Quốc? Vì ?”
“Thứ nhất là quân cần bổ sung binh lực, Bộ Hằng tướng quân đang ở Nhung Trăn huấn luyện tân binh cho Chủ công, lẽ chút thành quả; thứ hai là thế cục Trung Đô cơ bản định, tạm thời lo đến thảm hoạ chiến tranh, vướng mắc ôn dịch cũng đang trong giai đoạn ngăn chặn, nếu mà thật sự bùng phát, ngược Chủ công ở đây lúc cũng . Như mấy điểm nêu, bằng Chủ công nên về nước để chủ trì đại cục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngư gia cũng : “Mạt tướng đồng ý với đề nghị của Minh Hàn , Trung Đô mạt tướng ở canh giữ là .”
Vu Việt suy nghĩ, gật đầu : “Cũng .”
Về nước? Lúc Mặc Phi đột nhiên nhớ tới Cô Hạc mất tích lâu, bình an ? Đi nơi nào ? Sao tin tức gì như ? Trong lòng nàng chút bất an, suy nghĩ về phương diện quá nhiều.
Mấy ngày kế tiếp là một trận rối ren, đầu tiên, Vu Việt triệu tập mấy vị đại phu chỉnh lý một bộ các biện pháp phòng ngừa ôn dịch, đó thông cáo cho thành, cùng với đề nghị của Minh Hàn, phân phát thuốc miễn phí, đồng thời phái trấn an dân chúng, điều thể nghi ngờ cho tăng thêm vài phần kính phục đối với Vu Việt.
Mê Truyện Dịch
Chẳng những ở Trung Đô, Vu Việt còn phái thống báo cho các thành trấn còn , thi hành giống như .
Không lâu , ở phía tây Trung Đô, đại bộ phận các địa phương đều bệnh dịch bùng phát, c.h.ế.t ngàn dặm. Họa loạn bộc phát cùng lúc, giống như ác quỷ địa ngục, mà phía đông Trung Đô thì định bình thản, sợ hãi ôn dịch, tử vong do loạn dân, khốn đốn trôi giạt, xảy thảm trạng đói khát, so sánh hai bên, khác biệt một trời một vực. Từ đó, Chiếu Quốc chân chính đạt lòng quy phục của dân chúng U Quốc ở nơi chiếm đóng.
Vu Việt trở phòng của , tắm rửa một phen chuẩn ngủ, lúc , hầu bưng một chậu nước ấm đến, quỳ : “Chủ nhân, xin hãy ngâm chân khi ngủ.”
“Ngâm chân?” Vu Việt sửng sốt, kỳ quái , “Ai đặt quy củ như ?”
Người hầu trả lời: “Là Phù Đồ đại nhân dặn dò. Công tử bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân mỗi sáng dùng muối xúc miệng, khi ăn xong uống một chén canh gừng, mỗi đêm ngâm chân bằng nước ấm một , gián đoạn, cho đến lúc chủ nhân khởi hành về nước mới thôi.”
“Ồ?” Vu Việt hưng trí bồn nước ấm , , “Vậy thì, đây !”
Người hầu tháo giày cho Vu Việt, chần chờ , “Chủ nhân, Phù Đồ đại nhân còn dặn dò tiểu nô một việc nữa.”
“Việc gì?” Vu Việt ngâm hai chân trong nước, lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái, cũng thể là bởi vì việc do Phù Đồ dặn dò, tâm tình lộ vẻ cực kì khoái trá.
Người hầu trả lời: “Công tử dặn tiểu nô lúc nào cũng lưu ý tình trạng thể của chủ nhân, lời đại phu , chủ nhân cảm phong hàn, uống mấy bát dược là thể phục hồi như cũ. Có điều Phù Đồ đại nhân lo lắng bệnh tình tái phát, bắt tiểu nô mỗi ngày để ý, thể lơi lỏng.”