Vu Việt xoay đao một vòng trong trung, lạnh nhạt : “Giao Phù Đồ đây.”
“Nếu như thì ?”
“Ngươi chết!”
Khóe miệng Tê Túc gợi lên vẻ nhạt, tùy tay giật lấy đao của một gã thị vệ, nhẹ nhàng đặt ở Mặc Phi, : “Tại hạ tự là đối thủ của các hạ, cũng đối chiến với các hạ, bằng cho bọn rời , thế nào?”
Vu Việt lạnh lùng chằm chằm thanh đao đặt Mặc Phi, cả tản mát một luồng sát khí cho run sợ.
Trong lòng Tê Túc cũng run lên, mặt vẫn tươi : “Các hạ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đối xử tử tế với Phù Đồ.”
“Đây là đối xử tử tế mà ngươi ?” Vu Việt gằn từng chữ.
“Muốn đối xử tử tế, thì cũng cần bảo vệ tính mạng của bản chứ!” Tê Túc lơ đễnh , “Tại hạ nhiều thời gian, hai lựa chọn, , Phù Đồ vô sự; ở , Phù Đồ bồi mệnh.”
Vu Việt câu nào .
Tê Túc cũng .
Không khí giữa trận như ngưng trệ, hộ vệ song phương đều dám thở mạnh một tiếng nào.
Sau một lúc lâu, Vu Việt : “Ngươi !”
Trong mắt Tê Túc hiện lên một tia kinh ngạc, xem đối với nam nhân mà , Phù Đồ chỉ đơn giản là một khách khanh bình thường, đối với Phù Đồ…
Ha ha, điều thật thú vị!
Tê Túc cũng do dự nữa, vẫy tay một cái mang theo chậm rãi rút .
Đến khi bọn họ nữa, một gã võ giả bên Vu Việt mới hỏi: “Chủ tử, cứ buông tha cho như ?”
“Đương nhiên .” Vu Việt thản nhiên , “Bổn vương sớm bầm thây vạn đoạn.”
Mê Truyện Dịch
“ mà, nếu như bọn họ thuận lợi trở Khánh Quốc…”
“Không ngại, bổn vương cũng đến Khánh Quốc dạo chơi.”
Võ giả cả kinh : “Chủ tử, vạn vạn thể!”
Vu Việt đáp lời, chỉ thu đao vỏ, xoay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tê Túc, bổn vương cho ngươi nếm thử cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Phù Đồ, chờ một chút, chờ một chút…
Lần thứ hai Mặc Phi tỉnh từ trong hôn mê, phát hiện trở về khoang thuyền ban đầu.
Nàng chậm rãi xuống, thấy Tê Túc đang dựa cạnh bàn cách đó xa, tay cầm chuôi d.a.o của nàng hứng thú ngắm nghía.
“Dao , mũi d.a.o sắc bén, hàn khí bức , nhưng đồng cũng chẳng sắt, đây là chất liệu gì?” Tê Túc ***** dao, vẻ mặt tán thưởng, “ ‘Trạm Nghệ?’ Dao tên là ‘Trạm Nghệ’?”
Mặc Phi vẫn trả lời, chỉ lẳng lặng .
Tê Túc dừng một chút, : “Tại hạ quả thật coi thường Phù Đồ , thì văn nhược, kì thực thâm tàng bất lộ, giống như chuôi d.a.o ‘Trạm Nghệ’ , mũi nhọn ẩn dấu trong vỏ bao. Có điều tại hạ chút rõ, động tĩnh của Phù Đồ khi đó, vì khác biệt to lớn như ?”
Mặc Phi đầu sang chỗ khác, tiếp tục yên lặng mà chống đỡ.
“A, Phù Đồ trả lời cũng , tại hạ cũng sẽ truy tìm căn nguyên, nhưng mà tại hạ sẽ tạm thời bảo quản chuôi d.a.o , bằng tại hạ thật dám khẳng định thể tránh thoát khỏi công kích của Phù Đồ.” Vết thương Tê Túc đều là do Mặc Phi tặng cho, đao nào cũng ngay chỗ yếu hại, nếu mà phản ứng chậm một chút, phỏng chừng bây giờ mất mạng .
Mặc Phi cũng khả năng lấy chuôi dao, điều nàng cũng nóng nảy, trong đao linh hồn của Trạm Nghệ, bình thường chắc dùng nó.
“Hiện tại đến ?” Mặc Phi mở miệng hỏi.
“Thuyền tiến phạm vi Cảnh Quốc, thêm hai ngày nữa sẽ tiến Mị Hải.”
“Mị Hải?”
“Không Phù Đồ thấy biển ?” Tê Túc , “Mị Hải đặc biệt hơn so với các biển bình thường khác, đến lúc đó Phù Đồ tận mắt sẽ thôi.”
Nói xong, Tê Túc đột nhiên vỗ tay một tiếng, lập tức hai hầu từ ngoài , trong đó, tay một đang nâng một bộ xiềng xích.
Mặc Phi biến sắc mặt, Tê Túc xin : “Thất lễ, tại hạ thật sự dám khinh thường thủ của Phù Đồ, cho nên chỉ thể tạm thời ủy khuất Phù Đồ .”
“Ngươi…”
“Trong lòng tại hạ cũng áy náy, xin Phù Đồ thứ .” Tê Túc mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng mà bên đôi mắt khôn khéo , chứa bao nhiêu phần chân thật đây?
Mặc Phi thẳng , trong lòng phẫn nộ, nhưng chỉ thể để mặc cho hầu khóa xiềng xích mắt cá chân của , đeo lên nặng trĩu, khiến cho nàng bước khó khăn.
Tê Túc : “Có cái xiềng xích , tại hạ sẽ hạn chế hoạt động của Phù Đồ ở thuyền nữa, Phù Đồ ở trong phòng sách là đến mạn thuyền thưởng thức phong cảnh đều tùy ý.”