Hơn nữa, giọng điệu của khi đến Xiển Tu Quân dường như chút lạnh nhạt, xem quan hệ của bọn họ cũng . Ba con trai của Xiển Tu Quân đều là danh nhân của Khánh Quốc, mà âm điệu của Tê Túc thấp như thế , chẳng lẽ vị mẫu là Cơ của Xiển Tu Quân, địa vị cao?
Quên , nghĩ nhiều cũng vô ích, tiên vẫn nên lo cho tính cảnh mắt của …
Xe ngựa dừng ở dịch quán thành Bân Châu, thành chủ tự đưa đám Tê Túc bên trong quán.
Mặc Phi cũng theo ở sát bên, khóa sắt chân nàng vẫn gỡ xuống, tuy rằng y phục che khuất, nhưng khi phát tiếng động “Leng keng”, khiến cho đám thành chủ Bân Châu tò mò thôi, trong lòng kỳ quái nhưng dám hỏi, chẳng lẽ nam tử là tù phạm? tù phạm thể sóng vai mà cùng Tê Túc ?
Đến khi sắp xếp phòng, thành chủ vốn xếp cho Mặc Phi cùng chỗ với một thị vệ, ngờ Tê Túc yêu cầu sắp xếp cho “Hắn” một gian phòng thượng hạng, cũng dặn dò chiếu cố thích đáng.
Điều cho thành chủ càng thêm tò mò, rốt cuộc nam tử thanh tú là phương nào? Chẳng lẽ là nam sủng mà Tê Túc bắt ? Cho nên mới đeo xiềng xích, phòng ngừa “Hắn” chạy trốn? mà một văn nhược như , cần bày lớn chuyện như thế ?
Đương nhiên, điều chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà thôi, căn bản dám hỏi lời, một thành chủ bên thùy nho nhỏ, hiểu bản tư cách quản tới những việc liên quan tới . Người yêu cầu như thế nào, theo như thế là .
“Phù Đồ, chúng nghỉ ngơi ở nơi hai ngày, ngày tiếp, tới Đế Phách vẫn còn cần nửa tháng nữa.” Tê Túc với Mặc Phi như thế.
Mặc Phi thế nào cũng , dù cũng đến Khánh Quốc , ký lai chi tắc an chi*, chẳng suy nghĩ gì cả.
* Ký lai chi tắc an chi: tương tự với câu ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’.
Tê Túc : “Ta sai nấu nước cho , thuyền mấy ngày, Phù Đồ hẳn mỏi mệt .”
Mặc Phi thản nhiên : “Ngươi để mang theo xiềng xích để tắm rửa ?”
Tê Túc trầm ngâm một lát, : “Thật , tại hạ vẫn thể mở khóa cho , Phù Đồ trí tuệ hơn , khi tới Đế Phách, tại hạ thật sự dám khinh thường.”
“Vậy ngươi bảo ***** như thế nào đây?” Đột nhiên Mặc Phi một câu như .
“…” Tê Túc nghẹn lời, một lúc lâu mới , “Ta cho tháo một bên khóa cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi gì mà cẩn thận như thế?” Mặc Phi châm chọc , “Dù chạy , ngươi cũng thể nhanh chóng bắt mà.”
“Nơi là ranh giới của Bân Châu, nếu mà Phù Đồ chạy trốn, tại hạ thật sự khó cam đoan an nguy của , bởi vì hi vọng Phù Đồ thương tổn gì, cho nên chỉ thể phòng như , xin Phù Đồ thứ .”
Xem Tê Túc cho nàng cơ hội nào. Mặc Phi nghĩ như thế.
Không bao lâu, nước ấm đưa đến.
Tê Túc : “Nếu Phù Đồ gì thuận tiện, chỉ việc gọi vài tì nữ hầu hạ là .”
Mặc Phi xua tay: “Không cần, tự .”
Để tất cả ngoài hết, Mặc Phi khóa cửa phòng, lập tức đến bên thùng gỗ, cởi y phục xuống, nhanh chóng tắm rửa một phen, ngay cả hương mẫu Tê Túc chuẩn cho nàng cũng chẳng dùng.
Đến khi chuẩn mặc y phục, Mặc Phi băng vải buộc ngực, lâu giặt, nhưng mà mắt nàng bao nhiêu đồ để , chỉ thể chịu đựng buộc một nữa.
Tê Túc chuẩn cho nàng trang phục Khánh Quốc, nền màu lam nhạt, thêu hoa màu tím, thắt lưng xanh đậm, phối hợp một cái dây buộc màu vàng nhạt, trong thanh lịch mang theo vài phần quý khí, so với trang phục của Chiếu Quốc thì nhiều hơn một phần trang trọng, ít hơn một phần thanh nhã, nguyên nhân đại khái là vì văn phong của Khánh Quốc nồng hậu hơn so với Chiếu Quốc.
Đáng tiếc, xích sắt chân trái sát phong cảnh, cho hứng thú nghiên cứu cổ phục của Mặc Phi giảm đáng kể.
Đeo xiềng xích nhiều ngày, mắt cá chân của nàng mài rách da, cẩn thận còn thể chà xát đến rớm máu, mơ hồ đau.
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Phi gọi hầu mang chút thuốc trị thương tới.
Mê Truyện Dịch
Có điều khi cái thứ bùn đen thùi lùi trong lọ, Mặc Phi do dự, đây thực sự là thuốc trị thương ? Nhìn cũng rùng .
Giữa lúc nàng đang phân vân nên dùng , Tê Túc đến, liếc mắt một cái thấy Mặc Phi lộ hai chân bên ngoài, nơi xích sắt khóa sưng đỏ xướt da.