Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 188: Phù Đồ Nữ Tướng



Thị nữ bên nàng cũng phản ứng kỳ quái, vị phu nhân cũng chỉ một câu bình thường, cần giật như ?

“Đa tạ phu nhân tán thưởng.” Mặc Phi đáp lễ , nhưng đề cập tới việc thổi sáo.

Thị nữ : “Bình thường phu nhân nhà ít chuyện, nay vì cầu khúc mà khen ngợi, công tử hà tất nhẫn tâm từ chối xa xôi?”

Mặc Phi lạnh nhạt : “Chỉ sợ phu nhân thất vọng , mặc dù tại hạ linh nhân, nhưng cũng là một kẻ tù tội.” Nói xong, chậm rãi bước vài bước, tiếng xiềng xích chân loảng xoảng vang lên.

Thị nữ sửng sốt, đầu về phía phu nhân nhà .

Mật Ngọc phu nhân liếc mắt quét qua hai chân Mặc Phi một cái, sắc mặt nghi hoặc.

Mặc Phi cũng đợi các nàng trả lời, hành lễ : “Tại hạ sẽ quấy rầy nhã hứng dạo chơi hoa viên của phu nhân nữa, cáo từ. Đề nhi, chúng thôi!”

Đề nhi mặt đất quỳ phục chào Mật Ngọc phu nhân dậy theo Mặc Phi rời .

Mặc Phi , Mật Ngọc phu nhân khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, sâu kín chăm chú phương xa, giống như một màn từng diễn …

Buổi chiều, Tê Túc xuất hiện ở mặt Mặc Phi, hai tay nâng cây sáo đến mặt Mặc Phi, : “Cây sáo tại hạ mua trong tay một thương buôn phương xa, phẩm chất thượng thừa, Phù Đồ thích thổi sáo, cho nên tại hạ tặng nó cho Phù Đồ, hi vọng Phù Đồ thể nhận.”

Mặc Phi thản nhiên thoáng, vẫn nhận lấy, chỉ : “Ngươi tấu khúc cho mẫu ngươi ?”

“ .” Tê Túc nghiêm nét mặt “Gia mẫu hàng năm luôn năng thận trọng, trầm mặc ít lời. Rất hiếm khi cảm thấy hứng thú với việc gì, tại hạ hi vọng Phù Đồ thể giúp chuyện .”

“Ngươi cho rằng sẽ giúp ngươi ?”

Mê Truyện Dịch

“Phù Đồ là ôn hậu…”

Phù Đồ giơ tay cắt đứt lời của , : “Không cần khen tặng , Phù Đồ cũng chỉ là một tục nhân, nếu như hỗ trợ, hết điều kiện .”

“Điều kiện?” Tê Túc nở nụ , “Được, Phù Đồ điều kiện gì?”

“Một, tháo bỏ xiềng xích chân; hai, trả đồ cho ; ba, cho phép tự do Phượng Tường Uyển.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ha ha, ba điều kiện của Phù Đồ khác gì tại hạ trực tiếp thả công tử ?”

“Đương nhiên là khác biệt, ngươi thể phái giám thị .”

Tê Túc lắc đầu: “Võ nghệ của Phù Đồ, tại hạ cũng vô cùng kiêng kị, cho nên ba điều kiện theo lời công tử, tại hạ cũng thể đồng ý .”

“Vậy thì còn gì để nữa, tạm biệt, tiễn.” Mặc Phi đầu , bày tư thế đuổi khách.

“Đợi , tuy thể đồng ý bộ, nhưng thể thương lượng mà.”

“Hử? Nói xem, thương lượng thế nào?”

“Tại hạ cũng xiềng xích chân khiến Phù Đồ gặp nhiều bất tiện, di chuyển khiến cho để ý, cho nên tại hạ sẽ sai bỏ xích chân, chỉ để khóa sắt, sức nặng của hai khóa cũng đủ để hạn chế linh hoạt của Phù Đồ , bình thường ẩn ở trong giày, cần lo lắng khác chú ý nữa.”

Quả là thương lượng. Mặc Phi lạnh lùng , chờ đợi câu .

Tê Túc : “Chỉ cần bỏ khóa , thì tại hạ sẽ hạn chế quá nhiều tự do của Phù Đồ, nếu như Phù Đồ thăm thú thành Đế Phách một chút, thể tùy ý. Đương nhiên, tại hạ sẽ phái hầu theo hộ tống.”

Lúc Mặc Phi mới chút hứng thú.

“Về phần chuôi d.a.o , thực thật , bất kì vật gì sắc bén sát khí, tại hạ cũng dám giao cho Phù Đồ.”

“Nếu ý g.i.ế.c , nơi nào mà thể tìm hung khí? Cho dù là một sợi dây thừng là một mảnh đồng, đều thể vật g.i.ế.c .”

“Đương nhiên tại hạ hiểu .” Tê Túc , “ mà bất kể như thế nào, chuôi d.a.o , tạm thời vẫn nên đặt ở chỗ tại hạ mới .”

Mặc Phi tự hỏi một hồi, : “Chuôi d.a.o là do sư trưởng tặng cho , thể mất , nếu như ngươi trả cho , như xin hãy mang theo bên , thỉnh thoảng cho liếc mắt một cái, cũng để an tâm.”

Yêu cầu đúng là Tê Túc lý do gì cự tuyệt, vì thế gật đầu đồng ý : “Được, bắt đầu từ ngày mai, tại hạ sẽ mang theo dời. Như thế, Phù Đồ nguyện ý nhận lấy cây sáo ?”

Mặc Phi cũng khó dễ nữa, đưa tay nhận lấy cây sáo. Mặc dù ý lắm, nhưng ít cũng tiến một bước .

Thỏa thuận của hai thành, Tê Túc bèn sai tháo bỏ xiềng xích chân Mặc Phi, chỉ để khóa sắt, nhưng mà cho dù chỉ còn hai đầu khóa, sức nặng bảy tám cân cũng đủ để cho Mặc Phi cảm thấy vô cùng mệt nhọc, mặc dù vết thương nơi mắt cá chân xử lý, nhưng vết thương cũ lành thêm vết thương mới, trừ khi lúc bình thường nàng , nếu miệng vết thương vĩnh viễn cũng khép .