Tê Túc đến miệng vết thương , khỏi nhăn mày , trong lòng mơ hồ chút thoải mái.
Bỏ xích quả nhiên thuận tiện hơn nhiều, Mặc Phi vài bước, ngoại trừ bước cố hết sức , bên ngoài thấy gì khác biệt.
Mặc Phi nhịn trong phòng mấy vòng, thoạt giống hệt với đầu tiên học , vô cùng hào hứng.
Tê Túc Phù Đồ như , khóe miệng khỏi lộ vẻ tươi .
Hoàng hôn ngày thứ hai, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu lên khiến cho Phượng Tường Uyển càng tăng thêm một tầng quyến rũ.
Mặc Phi ở trong hoa viên cách xa viện tử của Mật Ngọc phu nhân, ghé cây sáo bên môi, tiếng sáo du dương từ từ vọng bên trong cảnh tượng muôn hồng nghìn tía.
Mặc Phi thói quen việc chuyên chú, ngày đó tuy là lấy điều kiện trao đổi, nhưng khi chân chính cầm lấy cây sáo lên, tất cả tạp niệm đều mất vô tung theo khúc nhạc.
Ngọc Phù sáng lên, một cỗ lực lượng thấy chậm rãi dung nhập trong đó…
Mê Truyện Dịch
Trong phòng, Mật Ngọc phu nhân chậm rãi lên đến bên cửa sổ, tiếng sáo giống như thể an lòng , xuất thần về một phương xa tên.
Tê Túc trong đình cách Mặc Phi xa, lẳng lặng nam tử thổi sáo trong hoa viên, lẻ loi độc lập, Ngay thẳng, thanh ngạo*, như hư vô, giống như trong đất trời chỉ còn một “Hắn”.
* Thanh ngạo: thanh sạch, kiêu ngạo.
Không ít hầu trong uyển cũng khỏi ngừng chân lắng , bao nhiêu ưu phiền trong lòng đều gột rửa, chầm chậm yên tĩnh.
Sau một khúc , cái tên Phù Đồ xem như truyền khắp uyển, phận thần bí của “Hắn” cũng trở thành chủ điểm nghị luận lúc rỗi rãi của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có điều những hầu hàng năm đều ở trong uyển, tự nhiên Mặc Quân Phù Đồ là phương nào? Có thể đến tên “Hắn” trong sĩ lâm, nhất định sẽ khiến cho nhiều chú ý. Có lẽ “Hắn” là cải tiến nông cụ, nông nghiệp, lẽ “Hắn” tài hùng biện cao, nhưng mà việc tạo giấy và khởi xướng biên soạn Tứ Khố Toàn Thư cho địa vị của “Hắn” trong nhóm văn nhân đạt tới độ nhất định, chỉ ở Chiếu Quốc, ở ba nước còn cũng nổi danh. Nay Mặc Phi cư trú ở trong Phượng Tường Uyển, kịp du ngoạn Đế Phách, nào vị thượng khanh đến Đế Phách.
Phượng hoàng hót, hót khi nào?
Mặc Phi xe ngựa Phượng Tường Uyển, theo ngoại trừ mã phu còn bốn gã thị vệ. Nếu hai khóa sắt mang chân, nàng hi vọng bộ, một tòa thành lớn như , trong xe ngựa thể tỉ mỉ ngắm cảnh cho ?
Xốc màn xe lên, Mặc Phi phong cảnh dọc con phố, lẽ là vì đây là khu vực nội thành, y phục của đường đều gọn gàng, cho dù là hầu cũng ăn mặc sạch sẽ. Sớm Đế Phách phồn hoa, nay xem là hư ngôn, ít nhất thì phú quý đều cảm thấy phú quý.
lúc , phía mơ hồ truyền đến một trận loạt âm thanh xôn xao.
Mặc Phi dò hỏi: “Xảy chuyện gì ?”
Sau một lúc lâu mới một thị vệ bẩm: “Là thần đồng của Phương gia bãi quẻ*?”
* Bãi quẻ: Xếp quẻ bói toán.
“Thần đồng Phương gia? Bãi quẻ?” Mặc Phi kỳ lạ.
Thị vệ giải thích : “Công tử mới đến Đế Phách, tự nhiên việc ở đây. Vị là nhi tử của Phương gia, tuổi gần mười một nổi danh thần đồng ở Đế Phách. Ba năm đây, Phương gia mang sản nghiệp to lớn tới Đế Phách, vốn định mượn dùng nhân khí kinh đô để phát tài, ai ngờ gặp phong vân bất trắc, vợ chồng Phương thị lượt ngoài ý qua đời, chỉ để một nhi tử độc nhất, ngoài đều nghĩ Phương gia chắc chắn sẽ sa sút , nhưng ngờ vị nhi tử của Phương gia sớm thông minh nhạy bén, bái cao thủ kiếm thuật Phổ Trúc sư phụ, đó, sự trợ giúp của vài gia phó trung thành mà kế thừa gia nghiệp, chỉ trong một, hai năm vững ở Đế Phách , còn danh vọng nhất định.”
Mặc Phi cảm thấy ngạc nhiên, nàng thời đại nào cũng thiếu các thiếu niên thiên tài, nhưng mà chân chính gặp hiếm, chỉ sợ tiểu tử Phương gia trong lời thị vệ chính là một trong đó.
Lúc xe ngựa ngừng , mã phu : “Tiểu tử Phương gia bãi quẻ, con đường phía tạm thời thông , công tử định chờ một lát, là vòng qua?”
“Chờ một lát !” Mặc Phi vén rèm phía ngoài, trong lúc đó, phía một tòa lầu các tụ tập nhiều , chủ yếu là văn sĩ. Đáng tiếc thấy vị tiểu tử của Phương gia .