Trong mắt Nam tử lóe lên một chút ánh sáng, kinh sợ quyết đoán và kiến thức của Mật Ngọc phu nhân, chỉ mấy câu, cho nhịn rung động.
Qua một lúc lâu, nam tử : “Được, Mật Ngọc phu nhân từng cứu tại hạ một mạng, tại hạ sẽ đồng ý việc .”
Nam tử rời khỏi Phượng Tường Uyển, dạo thật lâu trong khu chợ, cho đến lúc xác định ai theo dõi, mới vụng trộm tiến cánh cổng của một tòa trạch viện khác.
Vừa mới tiến viện, nam tử thấy một nam hài mười tuổi đang chơi cờ cùng một nam tử râu ria xồm xoàm.
“Tiểu công tử.” Nam tử thi lễ với tiểu nam hài.
Nam hài ngẩng đầu, đúng là thần đồng Phương Thần, : “Bình cần đa lễ, mời .”
Nam tử xưng là “Bình ” xuống, : “Tại hạ mới từ Phượng Tường Uyển trở về…” Hắn tự thuật cuộc đối thoại của với Mật Ngọc phu nhân một cách đơn giản, đó hỏi, “Tiểu chủ nhân định xử lý ?”
Phương Thần xong, tiên liếc mắt nam tử râu quai nón đối diện một cái, đó mới hỏi: “Bình nắm chắc thuyết phục Đạc Hối mấy phần?”
“Tám phần.” Bình chút do dự trả lời, “Trên thực tế, quan hệ ngầm của Đạc Hối và Xiển Tu Quân vô cùng chặt chẽ, mà Xiển Tu Quân sớm ý đồ mưu phản, điều thiếu chỉ là một thời cơ thích hợp mà thôi.”
Phương Thần gật gật đầu: “Nếu quả thực như thế, việc sẽ giao cho quyền phụ trách, nếu cần giúp đỡ gì, cứ đừng ngại.”
“Vâng”
“Xin hãy đến Tri viện một chuyến, nơi đó sư trưởng và những đa mưu túc trí của tiểu tử, thể thương lượng một công việc cụ thể với bọn họ, kiến thức của tiểu tử nông cạn, việc đại sự như thế sẽ tham dự.”
Mê Truyện Dịch
Bình đáp lời, khom rời .
Người xa, chòm râu của Vu Việt hiện lên ánh mắt lợi hại, hỏi: “Người thể tin ?”
“Coi là đáng tin cậy.” Phương Thần trả lời, mặc dù ham thích quyền mưu, tham tài ái sắc, nhưng sáng suốt, can đảm nhỏ. Dưới sự ủng hộ của Phương gia, mới nhanh chóng đạt quyền lợi hôm nay, nơi nào là chỗ dựa cho , chỉ cần phận chân chính của chúng tiết lộ, sẽ là quân cờ nhất của chúng ở Đế Phách.”
Nói xong, Phương Thần nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ bàn cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vu Việt đánh cờ, lạnh lùng : “Một khi như , chúng sẽ trợ giúp bọn họ một tay, ngày mai để của chúng bắt đầu hành động .”
“Vâng, phụ đại nhân.” Phương Thần rũ mắt xuống, thu vẻ tươi .
Vu Việt khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của Phương Thần, từ lúc năm tuổi, đưa đến nuôi nấng ở Phương gia Khánh Quốc, thoáng chốc bốn năm trôi qua, bất tri bất giác trở thành một thiếu niên trí tuệ như thế.
“Phụ đại nhân.” Phương Thần đột nhiên mở miệng, “Ngài tình huống hiện nay của Phù Đồ ?”
Vu Việt trả lời: “Hoàng cung coi giữ nghiêm ngặt, của bổn vương khó lẻn .”
Trên mặt Phương Thần thoáng chút thất vọng, cầm lấy cây quạt một bên lên thưởng thức.
Vu Việt liếc mắt chiếc quạt một cái, : “Tuy rằng lẻn , nhưng theo như tin tức trong ngục truyền , tạm thời Phù Đồ việc gì. Huống hồ…”
“Huống hồ cái gì?”
“Huống hồ còn Tê Túc che chở, vẻ như Phù Đồ chịu khổ hình gì”, Ánh mắt Vu Việt băng hàn, tuy rằng trong lòng chán ghét cái tên nam nhân , nhưng thể , quả thật vài phần để tâm đối với Phù Đồ.
Phương Thần phụ của lạnh mặt lời nào, tròng mắt của vòng vo chuyển, hỏi , chỉ tiếp tục hạ cờ.
Thế giới của lớn, đôi khi quá phức tạp , là thứ hiện thời thể giải thích …
“Vào .” Mặc Phi một gã thị vệ thô lỗ đẩy mạnh phòng.
Mặc Phi lảo đảo vài bước sẽ ngã, Tê Túc bước lên phía ôm trong lòng.
“Ngươi thế nào? Bọn họ dùng hình với ngươi chứ?” Tê Túc vội hỏi.
“Không , chỉ thẩm vấn cho lệ thôi.” Mặc Phi lắc lắc đầu, đẩy Tê Túc , khập khiễng đến bên cạnh bàn.
Vu Việt cho rằng Tê Túc bảo vệ Mặc Phi khỏi khổ hình, điều thực tế, khổ hình đầu tiên Mặc Phi chịu chính là do Tê Túc ban tặng. Trên chân nàng đeo hai khóa sắt, giờ gần như khiến cho nàng thể nổi nữa . Bởi vì nhiều ngày thuốc, thương thế càng thêm nghiêm trọng, cho dù Tê Túc dùng vật mềm là vải bao lấy, nhưng sức nặng của khóa sắt vẫn khiến chân chịu sức nặng trầm trọng, sự ma sát ngừng, xương cốt đau đớn giống như gãy .