Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 203: Phù Đồ Nữ Tướng



Tê Túc đau lòng thôi, khi tâm ý của đối với Phù Đồ, còn thể cố sức xem nhẹ loại cảm giác , nhưng mà nay, rốt cuộc vẫn thể thờ ở . Trong lòng tự trách bất đắc dĩ, nhưng mà cách nào, nếu như khóa sắt, chắc chắn sẽ giữ “Hắn” .

Mặc Phi cởi bỏ giày, dùng nước sạch cẩn thận rửa vết thương.

“Để xem xem.” Tê Túc xổm bên cạnh “Hắn”, đưa tay nâng một chân của nàng.

“Không cần.” Mặc Phi nhanh chóng rút chân của , vẻ mặt lạnh nhạt cự tuyệt.

Ánh mắt Tê Túc ảm đạm, vết thương nơi mắt cá chân của Phù Đồ tím bầm, nơi khóa sắt ma sát còn chảy máu, tình huống thuốc để dùng, rốt cuộc vết thương vẫn lên .

Hiện giờ ở trong cung, chịu khổ hình như bọn họ, vô duyên vô cớ tìm đại phu, nếu như những khác phát hiện chân Phù Đồ đeo khóa sắt, chắc chắn sẽ sinh lòng hoài nghi.

Tê Túc nhíu nhíu mày, đột nhiên khóe mắt hướng tới ấm bàn, ánh mắt sáng ngời, đến ngang ấm , đó lên tay trái hung hăng quét tới ấm , chỉ “Choang” một tiếng, ấm vỡ tan trong nháy mắt, mà cánh tay tay trái của Tê Túc mơ hồ cắt đứt.

“Ngươi cái gì ?” Mặc Phi kinh hãi hỏi, nhanh chóng dùng vạt áo của y phục che khuất hai chân.

Tê Túc trả lời, chỉ về phía thủ vệ xông tới do động tĩnh.

“Xảy chuyện gì thế?” Một thị vệ đến những mảnh nhỏ của ấm bàn, dò hỏi.

“Vừa tại hạ cẩn thận vỡ một cái ấm , phiền toái các ngươi tìm một Thái y quá đây xem vết thương của tại hạ.” Tê túc nâng nâng: “Bị thương tay trái.”

Mấy tên thị vệ hai mặt , trong đó một gã : Thật sự , tiểu nhân thể cho ngoài tiến đây .”

“Vậy thể cấp thuốc trị thương cho tại hạ ?”

“Cái … thành vấn đề.” Tuy rằng mấy tên thị vệ Tê Túc là con của Xiển Tu Quân, nhưng mà Khánh Vương coi trọng cũng là sự thật, ngoài lẽ rõ, nhưng nhiều thị vệ trong cung đều là đến tên Tê Túc.

Không bao lâu, thị vệ đưa tới mấy lọ thuốc trị thương cho Tê Túc, loại thoa ngoài da, còn cả thuốc uống.

Thị vệ còn hỏi bọn họ hỗ trợ , Tê Túc khách khí, khéo léo từ chối.

Đợi thị vệ lui hết ngoài, Tê Túc mới đưa thuốc trị thương đến bên Phù Đồ, : “Ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Mặc Phi , một lúc lâu lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tê Túc cũng quản “Hắn” nghĩ gì, chỉ nhấc thẳng vạt áo, nâng một chân của “Hắn” lên.

“Ngươi… Ngươi cứ băng bó vết thương của !” Mặc Phi rút chân về, nhưng mà thành công, Tê Túc tay nhanh chóng.

“Ta , lát nữa dùng nước rửa là .” Tê Túc , cẩn thận bôi thuốc cho Mặc Phi.

Mê Truyện Dịch

“ A…” Mặc Phi dược ngấm đau xót.

“Xin .” Tê Túc cúi mắt, nhẹ nhàng mà một câu như .

Mặc Phi kỳ quái một cái, phần hoài nghi bản lầm . Mặc dù nam nhân cũng thường xuyên xin nàng, nhưng luôn khiến nàng cảm thấy miệng một đường tâm nghĩ một nẻo, nhưng mà gì đó giống, cũng biểu lộ vẻ mặt gì, chỉ đơn giản hai chữ biểu đạt nhiều chân ý.

“Xin .” Tê Túc một .

“Ngươi cần xin mãi thế.” Mặc Phi lạnh nhạt , “Lập trường bất đồng, ngươi đối đãi như thế nào cũng gì đáng trách.”

Mặc Phi thực sự hiểu , tiếng xin đầu tiên của Tê Túc là vì khiến cho “Hắn” chịu đau đớn , tiếng xin thứ hai là vì cho dù thương tổn “Hắn”, cũng thể mở khóa .

Phù Đồ, trừ phi thể khóa trái tim của ngươi, nếu , khóa sắt vĩnh viễn thể cởi bỏ.

Miệng vết thương xử lý xong, Tê Túc : “Kế tiếp hẳn là sẽ thẩm vấn chúng nữa, trong triều đang sóng ngầm mãnh liệt, nhanh chóng sẽ còn yên nữa .”

Mặc Phi gật gật đầu.

“Mấy ngày ngươi cố gắng ít , dưỡng thương cho . Đợi khi rời khỏi đây, sẽ nghĩ biện pháp, tận lực giảm bớt đau đớn cho ngươi.”

Mặc Phi liếc mắt , ý tứ của , tóm chính là sẽ thả nàng.

Tê Túc yên lặng : “Phù Đồ, … Hi vọng ngươi ở bên , quên Vu Việt, quên Chiếu Quốc , của .”

“Một thần hai chủ. Nhung Trăn Vương ơn tri ngộ với Phù Đồ, Phù Đồ thể bỏ .”

“Vậy nếu c.h.ế.t thì ?”

Mặc Phi ngẩng mạnh đầu Tê Túc, hỏi: “Ngươi cái gì?”