Những tộc nhân của tộc Tháp Y thấy đều nhịn , lộ vẻ mặt sợ hãi than thở, chỉ Mặc Phi là vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nàng đóng hộp gấm , sắc mặt chút đổi với Cao Đằng: “Được , Cao Đằng, bây giờ ngươi cởi y phục .”
“Cái gì?” Cao Đằng dùng hai tay ôm lấy theo bản năng, khẩn trương , “***** gì ?” Chẳng lẽ đám cường đạo còn cướp sắc ?
Nhìn dáng vẻ giống như đang sợ lăng nhục, khóe miệng Mặc Phi giật giật. Cao Đằng chừng hai mươi tuổi, thấp hơn Mặc Phi mấy tấc, mặt mũi cũng coi như cân đối, nhưng khuôn mặt thì béo phì giống như một quả bóng tròn, cái dáng thì cũng thể vui vẻ, thế nhưng khiến cho nổi “Thú” tính thì phần khó khăn .
“Bạc Ô, ngươi giúp cởi y phục , nhanh lên một chút.” Mặc Phi cũng định lề mề, với Bạc Ô bên cạnh.
“Được !” Bạc Ô lập tức lộ một nụ vô cùng đáng khinh, xoa tay tiến đến chỗ Cao Đằng, đó chợt thấy Cao Đằng kêu lên một cách bi thương và sợ hãi…
Mặc Phi y phục mà Cao Đằng cởi , đó cất cái hộp gấm trong lòng, lúc vặn bốn vị võ giả mặc trang phục sơn dã tiến .
Một trong đó : “Tiên sinh, chuẩn xong hết .”
Mặc Phi gật gật đầu, với Cao Đằng còn hồn: “Tạm ủy khuất ngươi khách ở tộc Tháp Y vài ngày , chớ lo lắng, sẽ thương tổn đến tính mạng của ngươi , mấy ngày sẽ thả ngươi hảo, tổn hao gì hết.”
“Các ngươi… Rốt cuộc các ngươi là ai? Muốn cái gì?” Cuối cùng thì Cao Đằng cũng phát hiện bang phái bình thường, trong lòng run rẩy.
Mặc Phi trả lời, chỉ mang theo bốn tộc Tháp Y giả trang thành võ giả bước ngoài.
Bọn họ vốn cải trang để chuẩn tiến trấn Đông Cao, điều đường vặn gặp đám ngựa của Cao Đằng, thấy trang phục của bọn họ khác biệt với dân địa phương, Mặc Phi kế hoạch của nàng vẫn còn , vì đột nhiên nảy ý định bắt tên Cao Đằng đáng thương tù binh, ai bảo xuất hiện đúng lúc như chứ.
Mê Truyện Dịch
Một hàng năm lôi kéo ngựa tiến trấn Đông Cao.
Trấn Đông Cao còn lớn hơn so với tưởng tượng của Mặc Phi, tường thành xây bằng đá, cao ba thước, dây leo xanh biếc bò đầy tường, thoạt lâu năm . Đi qua cổng chính, mắt là một con đường đất vàng, hai bên đều là nhà cửa, mặc dù cấu tạo đơn sơ, thế nhưng ngay ngắn chỉnh tề, thứ tự. Lại qua một đoạn đường nữa đến khu chợ phía bắc của trấn, dòng tấp nập ngừng, vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các cửa hàng trong trấn thì còn nhiều thôn dân tụ tập mua bán với thương nhân ngã tử đường, dựa cách ăn mặc thể nhận sự khác giữa dân bản địa và đến từ bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiên sinh, bình thường những thương nhân khi tới đây đều sẽ đặt chân tới khách sạn Vạn Lai.” Bốn trung niên hộ tống Mặc Phi nhỏ giọng .
“Được, ngươi dẫn đường, chúng tới khách sạn Vạn Lai.”
Mấy tới khách sạn Vạn Lai, tìm một chỗ xuống, gọi tiểu nhị mang tới mấy chén .
Mặc Phi ngầm xem xét xung quanh, quả nhiên hầu hết những đang đều là bên ngoài, khẩu âm đa dạng, cẩn thận ngóng cũng thể thu thập ít thông tin.
Khi đang xem xét tới khác, năm Mặc Phi cũng chú ý .
Bốn vị dũng sĩ của tộc Tháp Y cao lớn uy mãnh, sinh sống lâu dài trong núi rừng tạo cho bọn họ khả năng cảm ứng nguy hiểm của dã thú.
Dung mạo và khí chất của Mặc Phi đều đổi, mái đầu cũng đội tóc giả, vì khiến cho khác chú ý, thế nhưng cử chỉ lịch sự tao nhã, thong dong lạnh nhạt của văn nhân khác với những bình thường, cho thế bỏ qua . Tại một nơi hẻo lánh mà gặp một thế thì cũng giống như việc phát hiện dị bảo trong một đám đất bùn .
“Xin chào vị tiểu ca .” Một gã nam tử tới chào hỏi. Người tuổi chừng bốn mươi, y phục cũng coi là hoa mỹ, ít nhất thì cũng tinh xảo hơn đồ Mặc Phi.
“Xin chào”, Mặc Phi cũng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu với tới.
Nam tử sửng sốt, đó : “Kẻ hèn La Chương, tiểu ca xưng hô như thế nào?”
“Cao Đồ.” Mặc Phi dùng một cái tên giả.
“Hóa là Cao , kẻ hèn thấy Cao khí độ bất phàm, cho nên kết giao, Cao để bụng ?”
“La khách khí , mời .” Mặc Phi khoát tay áo với .
La Chương đa tạ xong xuống, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, vẻ như nam tử mắt ở địa vị cao lâu, nếu tuyệt đối sẽ những cử chỉ như . Hắn buôn bán hơn mười năm, duyệt qua bao nhiêu , cho dù là ở nơi phồn hoa đô thành thì cũng khó thể tìm một như .