“Ha ha.” Khảm Lạc trưởng lão , “Xem như !”
“Thật chăng? Không là biện pháp gì?”
Khảm Lạc trưởng lão nhưng , lúc thấy mấy vị lão nhân đều tự khỏi lều trại, phần lớn đều y phục sạch sẽ, tác phong khoan thai.
Trong lòng Mặc Phi khẽ động, thầm đếm , đột nhiên kinh ngạc : “Trưởng lão, các vị… chẳng lẽ các vị thế mấy trẻ tuổi …”
“Ta già .” Khảm Lạc trưởng lão cảm thán , “Sớm muộn gì thì bộ tộc cũng sẽ giao cho những trẻ tuổi , lúc, để lão nhân cho bọn họ việc cuối cùng .”
“Đây là phương pháp giải quyết của các vị?” Mặc Phi khó thể chấp nhận.
“Hành giả đại nhân, ngài điều , của tộc Liệt Ưng sẽ cho chúng cơ hội bào chữa, vì để bọn họ động thủ, bằng để cho chúng tự tuyển chọn.”
“ mà, bọn họ thể tin các vị lão nhân gia đây thực sự là kẻ trộm?”
Khảm Lạc trưởng lão : “Điều bọn họ chỉ là lập uy thôi, c.h.ế.t là già trẻ căn bản quan trọng.”
Mặc Phi nhíu mày, cắn chặt răng, : “Không còn một lựa chọn nữa ? Con đường lửa.”
“Con đường thể vượt qua.” Khảm Lạc trưởng lão lắc đầu , “Tộc nhân của đều sợ chết, nhưng mà dù cho là nghị lực lớn, cũng cách nào vượt qua nổi con đường treo ba mươi thước . Một khi thất bại, nghênh đón tộc chính là hậu quả thể thừa nhận.”
Mặc Phi im lặng mấy lão nhân gia của bộ tộc, bọn họ khuôn mặt yên , vẻ mặt bình thản, tuyệt nhiên từng hiển lộ một chút kháng cự và tuyệt vọng mảy may nào.
Nàng thể tin , quyết định gian nan như , thế mà trong một buổi tối định xong.
Mê Truyện Dịch
Sau khi tin tức công bố, tiếng tràn ngập khắp bộ tộc, phần lớn là thanh niên, ngược mấy lão nhân cảm thấy vui vẻ.
Bảo Tôn và Dư Sơ cũng rơm rớm nước mắt.
Dư Sơ : “Tiên sinh, thực sự biện pháp khác ?”
Sắc mặt Mặc Phi ngưng trọng, lặng yên .
Ban đêm, Mặc Phi trằn trọc khó ngủ, trong lòng luôn cảm thấy rầu rĩ, trong đầu như luôn giọng nào đó vang lên.
Nàng xoay dậy, tựa cằm lên đầu gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【 Ngươi đang suy nghĩ cái gì? 】Giọng của Trạm Nghệ bỗng vang lên bên tai.
“Không gì.” Mặc Phi rầu rĩ đáp một tiếng.
【 Thu hồi lòng từ bi trắc ẩn đó của ngươi , bọn họ đều tự duyên phận của bọn họ. 】
Mặc Phi hỏi: “Trạm Nghệ, ngươi cũng từng là thủ lĩnh một bộ tộc, nếu gặp loại tình huống , ngươi sẽ như thế nào?”
【 Không còn cách nào, chỉ chiến đấu mà thôi. 】
“Cho dù rõ thực lực chênh lệch, một khi khai chiến sẽ diệt tộc cũng quản ?”
【 Chiến sĩ Tần tộc đều sinh để chiến đấu, nếu đến đường cùng, sẽ ai tham sống sợ chết. 】
“Ý của ngươi là, tộc nhân của bộ tộc nên liên hợp , liều c.h.ế.t một trận?”
【 Bọn họ giống với Tần tộc, ngay tại thời điểm bắt đầu quyết tâm liều chết, đến khi kẻ địch cường đại , càng đủ sức để liều mạng. 】
Mặc Phi yên lặng một lúc lâu, đó đột nhiên như lẩm bẩm: “Con đường lửa thực sự thể vượt qua ?”
【 Quả nhiên ngươi đang suy nghĩ điều . 】 Trạm Nghệ , 【 Cứ theo như lời của Khảm Lạc, cho dù là kẻ nghị lực lớn cũng cách nào chịu thống khổ thiêu cháy, đau đớn thấu xương. Ngươi cho rằng ngươi thể ? 】
“Ta…” Mặc Phi chần chờ. Nếu như nàng chỉ là một thường, thế thì quả là bất lực. mà, nàng Ngọc Phù, lúc nàng rơi xuống vách núi đen, Ngọc Phù đình chỉ thời gian một tháng cho nàng, bảo vệ tính mạng của nàng. Nếu cũng thể kích phát lực lượng của nó, thì chắc nàng qua con đường lửa .
【 Phù Đồ, đừng chuyện nắm chắc, đôi khi thương xót cũng thể biến hậu quả trở nên bi ai hơn. 】
! Lực lượng của Ngọc Phù, căn bản là nàng nắm giữ , thể dựa điều chắc chắn như để việc lỗ mãng đây.
Mặc Phi thầm khổ, luồng cảm xúc tắc nghẽn thể thoát tràn ngập trong tim…
Ngay lúc nàng đang ngẩn , Ngọc Phù bên trong y phục phát ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang đáp tâm tư của nàng.
Ngày hôm , phần lớn trong mười lăm bộ tộc đều tập trung đến vùng lân cận Luyện đài của tộc Liệt Ưng, để tránh việc năm thanh niên nhịn tức giận, mấy thủ lĩnh, tính cả đều trói chặt bọn họ ở trong tộc.
Cái gọi là Luyện đài, cũng chính là nơi bài trí đủ loại hình cụ tra tấn, ví dụ như đài hành hình, lưỡi chém, còn cả lò, cùng với con đường lửa trong truyền thuyết.