Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 255: Phù Đồ Nữ Tướng



Bên con đường châm lên một ngọn lửa, bàn chông đen nung bỏng ngọn lửa bừng bừng, đỏ đen giao quyện, tựa như đường xuống địa ngục.

Mặc Phi lẳng lặng từ trong đám , bước chân tự chủ bắt đầu di động. “Rất , xem nhân đều đến đông đủ.” Hồ Nhiêm xuất hiện ngày ở đài cao hô to, “Nói , lựa chọn của các ngươi là gì?”

Mọi im lặng lên tiếng, mấy nghìn tụ tập một chỗ mà tĩnh mịch vô cùng.

Hồ Nhiêm cũng cho là đúng, lạnh : “Nếu quyết định, thì sẽ do tộc Liệt Ưng chủ.”

“Đợi chút.” Khảm Lạc trưởng lão bước khỏi đám , hành lễ , “Trợ Uy đại nhân, việc căn bản vốn của tộc , bây giờ chúng đeo lưng tội danh như . Đại nhân nhân từ, Khảm Lạc thỉnh cầu, thể sử dụng gia súc đánh dấu để thế ?”

Đây là cố gắng cuối cùng của .

“Gia súc cần các ngươi cũng bồi thường.” Hồ Nhiêm tha xía , “Ban đêm mà dám xông lãnh địa tộc Liệt Ưng , loại hành vi thể nhân nhượng, nếu , ngày xảy chuyện như thế thì đây?”

Khảm Lạc trưởng lão nuốt giận trong lòng, ngẩng đầu bình tĩnh : “Vậy cứ chiếu theo lời của đại nhân , lựa chọn của chúng là…”

“Tiên sinh, ngài đang gì thế?” Đột nhiên, một giọng trong đám vội vàng cắt ngang lời của Khảm Lạc trưởng lão.

Chỉ thấy từ lúc nào, Mặc Phi ở một đầu con đường lửa, một cước bước lên thang gỗ.

“Hành giả đại nhân!” Khảm Lạc trưởng lão hô nhỏ một tiếng, đám cũng bắt đầu xao động.

Hồ Nhiêm liếc mắt Mặc Phi một cái, thản nhiên : “Xem các ngươi quyết định , , để xem các ngươi vượt qua con đường lửa như thế nào.”

Mê Truyện Dịch

“Không, , ngài mau trở .” Dư Sơ hoảng sợ hô to.

Bảo Tôn cũng phóng về phía : “Tiên sinh.”

“Không ầm ĩ!” Mấy tên lính tộc Liệt Ưng rút đại đao chắn mặt .

Mặc Phi bỗng hồn, phần mờ mịt bốn phía, lúc mới phát hiện bản bên cạnh con đường lửa, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, là thể giẫm lên chông sắt con đường treo nóng bỏng.

Sao thế ? Sao đột nhiên nàng xuất hiện ở đây? Mặc Phi về phía trong bộ tộc đang lo lắng chăm chú nàng, nhanh chóng hiểu Ngọc Phù ảnh hưởng, cách khác, lẽ nàng sẽ cơ hội vượt qua con đường lửa sự trợ giúp của Ngọc Phù, nếu là như thế, mấy Khảm Lạc trưởng lão sẽ hi sinh vô tội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tháo giày của ngươi .” Giọng lãnh khốc của Hồ Nhiêm truyền đến.

Hôm nay phóng lao thì theo lao, nếu như lúc nàng trốn chạy, thì cả đời sẽ thể nào ngẩng đầu lên nữa.

Mặc Phi hít một sâu, khom tháo giày, xắn ống quần, lộ đôi chân nhỏ nhẵn bóng.

Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, mái tóc ngắn vốn rủ xuống cũng bắt đầu lay động.

“Tiên sinh, đừng.” Dư Sơ kêu ở lưng.

【 Ngươi điên ? 】Giọng của Trạm Nghệ truyền đến, luôn lạnh băng như , thế mà cũng sinh cảm xúc lo lắng.

“Bắt đầu !” Hồ Nhiêm lệnh.

Mặc Phi cắn chặt răng, cẩn thận nhấc chân, chậm rãi tới gần con đường treo nóng bỏng, tất cả xung quanh nín thở .

“A” một tiếng, phảng phất như âm thanh của da thịt là cháy vang lên, Mặc Phi nhanh chóng thu hồi chân, sự đau đớn nóng bỏng cho nàng run rẩy.

Trái tim của những trong bộ tộc cũng căng thẳng theo.

“Ha ha ha.” Người của tộc Liệt Ưng ầm lên, tên Hồ Nhiêm châm chọc , “Nếu , thì sớm mà bỏ cuộc ! Bản đại nhân xử phạt ngươi là .”

Sắc mặt Mặc Phi chút đổi một cái, trong lòng nàng nao núng, nhưng mặt chút biểu hiện mảy may. Bộ dáng như khiến cho Hồ Nhiêm vui, phảng phất như coi thường. Hắn lớn tiếng thúc giục: “Nhanh lên, kiên nhẫn của bản đại nhân hạn.”

Không đường lui. Thế mà Ngọc Phù cũng giảm bớt thống khổ cho nàng, nàng lòng tin vượt qua đoạn đường , một khi thất bại, bản thương là nhỏ, hậu quả mà trong bộ tộc gánh vác mới là nghiêm trọng.

Mặc Phi bao giờ cảm nhận áp lực lớn như , nàng nghĩ , rốt cuộc Ngọc Phù đẩy nàng cảnh như thế, trợ giúp là ý gì? Nàng thánh nhân, những việc tự lượng sức , nhưng mà hiện giờ đối mặt với con đường treo, chỉ sợ mấy thước nàng cũng qua nổi.

“Ha ha, dám thì xuống nhanh !”

“ , đừng phía mà mất mặt.”

“Tên dân đen đúng là ngu xuẩn, quả là buồn .”