Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 258: Phù Đồ Nữ Tướng



Không ít rơi lệ lã chã.

Trong lều, Dư Sơ khẽ cẩn thận rửa sạch vết thương cho Mặc Phi.

Khảm Lạc trưởng lão phần run rẩy hỏi: “Bảo Tôn đại phu, vết thương của đại nhân…”

Sắc mặt Bảo Tôn nhanh chóng trở nên nặng nề, trả lời nhàn nhạt: “Vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi cũng vì còn thể sống sót mà xuống khỏi con đường treo.” Nếu là bình thường, đau cũng thể đau c.h.ế.t chứ đừng đến việc tỉnh táo hết ba mươi mét .

Khảm Lạc trưởng lão lộ vẻ mặt hổ, bình tĩnh : “Tiểu đại phu, tộc sẽ lực trợ giúp ngài cứu chữa đại nhân, cần thứ gì chỉ cần mở miệng sai bảo.”

Bảo Tôn gật đầu, sắp xếp hòm thuốc một chút, : “Chỗ của còn thiếu mấy vị thảo dược, phiền trưởng lão mau chóng thu thập cho đủ.”

Khảm Lạc trưởng lão liên tục đáp ứng, cầm danh sách Bảo Tôn vội vàng ngoài.

Ban đêm Mặc Phi mơ màng tỉnh , cảm thấy ngoại trừ cảm giác đau đớn truyền tới từ chân thì nàng còn nóng lên, đây chính chuyện giờ từng kể từ khi nàng thế giới , ngoài thương thì nàng từng đau ốm. Nàng vẫn tưởng là do Ngọc Phù bảo vệ, bây giờ xem chỉ là do thể nàng khỏe mạnh thôi ?

Hơi nghiêng đầu thì phát hiện hai bên giường ngủ chính là Bảo Tôn và Dư Sơ.

Ánh mắt Mặc Phi hiện lên vẻ nhu hòa, thời gian ít nhiều cũng nhờ bọn họ bầu bạn và chăm sóc, nếu thì thực sự bản thể kiên trì tới cuộc lữ trình .

【 Ngươi tỉnh . 】 Một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên cạnh.

Mê Truyện Dịch

Mặc Phi tiếng , ở giữa một bóng bán trong suốt lơ lửng giữa trung.

Mặc Phi kinh ngạc : “Trạm Nghệ? Sao ngươi hình ?” Không chỉ là một luồng sương đen thôi ?

【 Chắc là vì ngươi. 】

“Bởi vì ?”

【 Có vẻ như trong quá trình ngươi vượt qua con đường lửa dẫn dắt một luồng sức mạnh thần kì, ở bên cạnh cũng đồng thời lễ rửa tội. 】

Thì là thế. Mặc Phi nhịn sờ lên Ngọc Phù cổ, trong lòng tò mò về lai lịch của nó.

“Trạm Nghệ, ngươi gần đây một chút.” Mặc Phi vẫy tay về phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trạm Nghệ nhẹ nhàng bay qua, khoanh chân trôi nổi bên cạnh giường Mặc Phi. Mái tóc bạc dài nhẹ lay động giữa trung, má cao mày rậm, mắt tuấn lạnh lùng, môi mỏng nhếch mang theo một loại cao ngạo nhàn nhạt. Có lẽ do là linh hồn, cả lộ vẻ thoát tục siêu nhiên, giống như băng đá đỉnh núi tuyết.

“Quen lâu như mà đây mới là đầu tiên hình dáng của ngươi.”

Trạm Nghệ gì, chỉ lẳng lặng nàng.

“Làm ?” Mặc Phi kỳ quái hỏi.

【 Ta cảm thấy bản trở nên phong phú hơn, tựa như một sinh mạng mới, lý trí oán hận che mờ trở ngày hôm qua . 】

“Đây là chuyện .” Mặc Phi nhẹ nhàng , “Từ nay về ngươi sẽ còn chiu đựng sự tra tấn của cừu hận nữa.”

【 Phù Đồ, vì cuối cùng ngươi vẫn quyết định vượt qua con đường lửa đó? 】 Trạm Nghệ bỗng hỏi.

Mặc Phi sửng sốt, trả lời: “Có lẽ là do ông trời cố ý khảo nghiệm . Ta vốn cũng định cậy mạnh, ai ngờ… tính bằng trời tính.”

【 Ta bội phục ngươi, ngươi thể vượt qua con đường lửa như , ngươi còn dũng cảm hơn bất kì dũng sĩ nào. 】

“Ta sợ khổ cực, chỉ sợ với lòng .”

Lòng ư? Trạm Nghệ ngẩng đầu về một phương hướng tên, suy nghĩ cái gì.

Lúc đầu Bảo Tôn động đậy, phát hiện Mặc Phi tỉnh bèn vội vàng gọi Dư Sơ dậy châm đèn, giúp nàng đổi thuốc đổi khăn mặt, bắt đầu một đêm bận rộn…

Để thu thập đủ thảo dược cho Mặc Phi, cũng là cho bệnh tình của trong tộc, bắt đầu tìm đến các thương nhân quanh đây hoặc xa thêm mười dặm để núi hái thuốc.

Hành động trượng nghĩa của Hành giả Phật đồ truyền bá khắp nơi, nhiều thương nhân đều ào ào tới giúp đỡ tiền bạc.

Ngay trong lúc câu chuyện truyền lưu rộng rãi, bộ tộc nghênh đón một vị vị lữ khách mệt mỏi phong trần.

Lúc Mặc Phi Bảo Tôn đưa ngoài hít thở khí trong lành, nàng nệm, bóc hoa quả chuyện với Dư Sơ, đang một nửa thì quả tay rớt xuống.

“Cô Hạc!” Mặc Phi chỉ liếc mắt nhận nam tử cách đó xa đang tới phía nàng, khoác áo choàng xám tro, đầu đội mũ nỉ, khuôn mặt đầy râu, so sánh với vẻ tiêu sái lúc thì lúc hơn thêm mấy phần hào sảng.

Cô Hạc vài bước đến gần Mặc Phi, quì một gối, nâng ống tay áo của “Hắn” lên môi, vui sướng : “Phù Đồ, cuối cùng cũng tìm ngài .”