* Câu thuộc
Nguồn: Đây.
Bước chân của Mặc Phi ngừng , cảm thấy hai chân như một lớp băng lạnh bao quanh, giảm sự đau đớn liên tục ngừng do thiêu bỏng và chông nhọn.
Mức độ , nàng thể chịu .
Trong mắt Mặc Phi dần dần tỏa tia sáng kiên định, một bước một bước ngập ngừng, trong cái chăm chú của , cuối cùng nàng cũng thành công vượt qua con đường lửa mà giờ từng ai vượt nổi.
Khi nàng lảo đảo xuống đầu của thang gỗ, trong bộ tộc đều khỏi kinh hỉ rung động, những tiếng hoan hô vang động khắp trời.
Mê Truyện Dịch
Đây đúng là kỳ tích! Con đường lửa gian nan đến thế mà nam tử thể vượt qua! “Hắn” chịu đựng cực hình giống như địa ngục, “Hắn” thành khảo nghiệm mà thường thể vượt qua. Bắt đầu từ giờ khắc , “Hắn” trở thành một vị hùng trong lòng của bộ trong tộc.
Dư Sơ và Bảo Tôn vượt qua thủ vệ, tiến lên đỡ Mặc Phi.
Ngọc Phù cũng yên lặng trở , cuối cùng Mặc Phi cũng vững thêm nữa, dựa sự dìu đỡ của hai .
Mọi trong tộc ào ào tiến tới vây quanh Mặc Phi, nếu của tộc Liệt Ưng phục hồi thần trí rút đao ngăn cản thì bọn họ vây kín Luyện đài.
Hồ Nhiêm lớn tiếng : “Yên lặng, ai phép loạn.”
Theo giọng của , tộc Liệt Ưng đồng loại rút đao loạt xoạt.
Lúc tâm tình của trong bộ tộc mới kiềm chế đôi chút, Khảm Lạc trưởng lão tiến lên, kích động : “Đại nhân, chúng vượt qua khảo nghiệm con đường lửa, mong đại nhân thực hiện lời hứa truy cứu tội trộm muối của ngài.”
Vẻ mặt của Hồ Nhiêm thâm trầm Mặc Phi đang suy yếu, những còn , lạnh lùng : “Bản đại nhân là sẽ giữ lời, điều là hình như kẻ trong tộc của các ngươi, thể các ngươi khảo nghiệm con đường lửa?”
Khảm Lạc trưởng lão và đều biến sắc.
Giọng khàn khàn của Mặc Phi truyền đến: “Đại nhân chú ý tới trang phục ?”
Hồ Nhiêm đầu quan sát vài , trả lời: “Là trang phục của bộ tộc thảo nguyên.”
Mặc Phi gật đầu: “ , Khảm Lạc trưởng lão chính là là gia gia* của , của bộ tộc thảo nguyên đều là tỷ của , bọn họ coi như nhân bằng hữu, vì thể bọn họ nhận khảo nghiệm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
* Gia gia: ông nội.
Sắc mặt của Hồ Nhiêm lạnh lùng.
Mặc Phi : “Chẳng lẽ đại nhân chỉ mượn lý do để nuốt lời thôi ? Người trong bộ tộc việc vất vả, chăn dê, chăn ngựa cho tộc Liệt Ưng, đại nhân thể khiến cho bọn họ kính trọng ngài, sợ hãi ngài, thế nhưng ngài sẽ hi vọng bọn họ hận ngài chứ.”
Hồ Nhiêm về phía những trong bộ tộc, cảm nhận sự bất bình và oán hận gương mặt bọn họ. Hắn nhíu mày, cảm thấy d.a.o động.
Thật sự ngất xỉu ngay thức thì, Mặc Phi thầm hít một , vết thương chân đau đớn khó nhịn .
Nàng cố gắng chống đỡ chút sức lực cuối cùng : “Đại nhân, vốn chỉ là việc nhỏ thì hà tất tạo nên phong ba?”
Trong mắt Hồ Nhiêm lóe lên tia sáng, yên lặng Mặc Phi, hỏi: “Ngươi tên là Phù Đồ?”
“ .”
“Là Hành giả Phật đồ khổ hành ngàn dặm, cứu vớt dân chúng khốn khổ ?”
“Không dám nhận, tin đồn phóng đại lên nhiều.”
“Hừ, quả nhiên là trăm bằng một thấy.” Hồ Nhiêm nhạo , “Được, lắm.”
Hắn một vòng xung quanh, cất cao giọng : “Hôm nay vượt qua con đường lửa, cho nên việc sẽ bỏ qua. Có điều mấy bộ tộc các ngươi cống nạp mười gia súc để đền bù tổn thất cho chúng .”
Đám Khảm Lạc trưởng lão thì mừng rỡ, hành lễ chấp nhận.
Mặc Phi thấy cuối cùng thì sự việc kết thúc vẹn , nàng gục đầu, yếu ớt ngã trong lòng Bảo Tôn, khi ngất xỉu chỉ mấy tiếng hô hoán…
Tin tức Mặc Phi vượt qua con đường lửa nhanh chóng truyền khắp thảo nguyên, tán thưởng, sợ hãi than thầm cho nghị lực và dũng khí của Mặc Phi, đồng thời cũng cũng cảm động cho tinh thần can đảm quên vì nghĩa của “Hắn”.
Mặc Phi trở trong bộ tộc nhận sự chăm sóc nhất của , bất kể là các phương diện y phục, thảo dược, đồ ăn, chăn nệm, đồ dùng, v.v… đều là nhất trong bộ tộc.
Chỉ là khi thấy thương thế chân Mặc Phi thì đều hít một ngụm khí lạnh. Toàn bộ bàn chân còn một chỗ lành lặn nào, da thịt nứt rách cháy đen, xương gót chân cũng lóc ngoài, tình trạng bi thảm thực sự khiến cho đành lòng thấy.
Lúc mới lúc Mặc Phi chịu đựng bao nhiêu đau đớn, chỉ thấy “Hắn” bước từng bước thành khảo nghiệm con đường lửa, để trong khi đang mừng vui vì vượt qua khảo nghiệm thì Mặc Phi cũng để vết thương nặng khó thể phục hồi.