Ngọc Phù ngày ngày cao tăng tụng kinh, hấp thu khói lửa nhân gian, trải qua bao nhiêu hỉ nộ ái ố của tín đồ, dần dần ý thức của bản , trái tim ngọc hình thành, nó còn là một thứ đồ vật linh khí nữa, mà là một linh vật sinh mệnh.
Phật pháp của cao tăng tạo nên Ngọc Phù, Ngọc Phù cũng thành kính với cao tăng, che chở cho cao tăng sống tới một trăm tám mươi tuổi, chỉ thiếu một năm là Ngọc Phù thể thoát khỏi trói buộc của Tâm ngọc, thực sự tự do tự tại, ngao du đất trời.
Thế nhưng chiến hỏa ngừng, cũng đến một ngày cao tăng tọa hóa*, chùa miếu hủy, Ngọc Phù lưu lạc dân gian, qua tay đủ loại , xem hết ấm lạnh thế gian, thế nhưng vẫn tìm một cực thuần thể kích phát lực lượng của nó.
* Tọa hóa: đạo Phật chỉ Hoà thượng chết.
Vì thế bản thể của nó ngày một ảm đạm, đó trở thành vật bồi táng cho một vị quý tộc, cuối cùng rơi giấc ngủ say .
Mấy trăm năm , thời đại biến đổi, lịch sử nhân loại bước thế kỷ hai mốt. Lăng mộ một nhóm trộm mộ cướp sạch, Ngọc Phù và những vật bồi táng khác cũng thấy ánh mặt trời.
Những tên trộm mộ chọn từng nhóm vật bồi táng mang bán, nhanh chóng gặp một cô gái, cô gái liếc mắt trúng những thứ , tiêu phí mấy chục vạn mới thể mua định mang chúng tới cho thầy của , chỉ giữ miếng Ngọc Phù thu hút.
Sau khi tiếp xúc với ngón tay cô gái, Tâm ngọc trong Ngọc Phù hát vang, lập tức tỉnh trong giấc ngủ. Nó, cuối cùng tìm cực thuần .
Tiếc rằng thời đại đổi quá nhiều, thế giới nơi cô gái sinh sống coi trọng vật chất, ích kỷ, dối trá, vô vị, dù cho một lương thiện cũng một tấm lòng tinh khiết chứ đến đức hạnh và tín ngưỡng kiên định.
Ngọc Phù lo lắng mãi, cuối cùng nó quyết định phá vỡ cánh cửa thời , đưa cô gái tới nơi khai sinh ban đầu của nó…
Cô gái tâm trí kiên định, quả nhiên phụ kì vọng của Ngọc Phù, một thế giới lạ lẫm nhưng hề mất ý chí chiến đấu sinh tồn, chẳng những bảo vệ bản mà nàng còn thực thi việc đức, cứu giúp thế nhân, siêu độ cho chết, cầu sinh cho sống, vượt lên tâm tính, khổ hạnh ngàn dặm, cảm hóa lòng .
Cho đến tận khảo nghiệm đường lửa, tuy là Ngọc Phù cố ý gây nên, nhưng cuối cùng vẫn dựa nghị lực tự của cô gái. Chúng dân cầu nguyện một lòng, cuối cùng Ngọc Phù thành bước cuối cùng, thực sự tự do tự tại…
Thì là thế.
Cuối cùng Mặc Phi cũng hiểu tất cả chuyện.
【 Nhờ ngươi, cuối cùng thoát khỏi sự trói buộc của Tâm ngọc, từ nay vũ trụ Hồng hoang, nơi nào thể tới. 】
“Chúc mừng ngươi.”
【 Hẳn là nên chúc mừng chúng . Trong lúc thành cho , ngươi cũng công đức của chính . 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Phi gật gật đầu.
【 Lữ trình của còn một đoạn nữa, sắp rời ngay, cho , bây giờ ngươi trở thể giới cũ của , là ở nơi mãi mãi. 】
“Ta thể trở về ?”
【 . Là do mang ngươi đến thế giới , đương nhiên cũng trách nhiệm mang ngươi trở về. 】
Vừa dứt lời, mắt Mặc Phi xuất hiện một động mây hình tròn, bên động chính là thầy mà nàng ngày đêm mong nhớ, thầy đang quét dọn phòng sách của nàng, hai suối tóc bạc càng thêm nổi bật, trong mắt tràn đầy nhớ mong.
“Thầy.” Mặc Phi nhịn kích động trong lòng, cất bước về phía ông.
【 Ngươi cần suy nghĩ cho kĩ, lựa chọn lúc sẽ quyết định nhân sinh mai của ngươi, bao giờ thể đổi nữa. 】
Mặc Phi dừng chân, đầu , bên cũng xuất hiện một cái động, bên động là dân chúng đang lễ bái cùng với Vu Việt, Tê Túc, Cô Hạc, Bảo Tôn, Dư Sơ và nhiều bằng hữu, những gương mặt quen thuộc, đoạn đường hai năm trải qua tái hiện trong đầu, trong giây lát thể buông bỏ.
Bên trái là nhà, bên … cũng là nhà.
Mê Truyện Dịch
Nàng nên lựa chọn thế nào đây?
Mặc Phi ngừng ngóng giữa hai bên, một chân nâng lên hạ xuống, hạ xuống nâng lên, cuối cùng di chuyển nữa.
Từ khi cha qua đời nàng thầy nuôi dưỡng, dốc lòng dạy bảo, mặc dù nghiêm khắc nhưng vô cùng quan tâm, tính cách phần cố chấp, hòa đồng, thế nhưng việc cẩn thận tỉ mỉ, nàng học hỏi nhiều điều quý giá thầy.
Ân tình dưỡng dục, nặng tựa Thái Sơn. Thầy vợ con, đối xử với nàng như con ruột, nàng thể rời khỏi như .
Mặc Phi nắm chặt tay, nâng bước về phía trái.
“Phù Đồ.”
“Tiên sinh.”