Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 270: Phù Đồ Nữ Tướng



“Hành giả đại nhân.”

Những tiếng kêu gọi níu kéo bước chân Mặc Phi, nàng cứng , cuối cùng vẫn nhịn đầu , đúng lúc thấy đám Vu Việt đang mang vẻ mặt lo lắng, bọn họ như thứ gì đó ngăn cách, thể nào chạm nàng.

Thực sự, rời như ?

Thực sự, buông bỏ ?

Mặc Phi ngẩng đầu, nhắm mắt , trong lòng thống khổ thôi.

Sau khi trở về, ngoại trừ tiếp tục theo nghiệp khảo cổ, bản còn ý nghĩa tồn tại gì?

…. Thầy, nếu như là , sẽ lựa chọn ?

…. Con cần xác định vị trí thực sự của , nghiên cứu lịch sử là sáng tạo lịch sử, điều , cần do dự ? Thân tình cũng sẽ biến mất chỉ vì thời đổi.

Nàng quỳ phịch đầu gối, dập đầu ba cái thật mạnh.

“Thầy, , cha, Mặc Phi bất hiếu.”

【 Xem ngươi lựa chọn . 】

“ .” Giọng của Mặc Phi kiên định, trong mắt còn do dự.

【 Bảy đau khổ của loài , sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc*. Bất kể trải qua thế nào, hối hận, sợ hãi, chỉ cần thẹn với lòng. 】

* Bảy khổ của con : sinh, lão, bệnh, tử, tiếp xúc với những điều ghét, sinh ly tử biệt, toại nguyện.

Mê Truyện Dịch

【 Mặc Phi, mang theo tuổi già, bệnh tật của ngươi, thọ mệnh sẽ hữu hạn, cả đời mạnh khỏe già. Mặc dù là thế nhưng âm dương cân bằng, quá cũng điều , kiếp ngươi sẽ con cái. 】

“Không con cái…” Mặc Phi giật .

【 Trời đất quy luật, thần cũng thể phá bỏ, Mặc Phi, ngươi còn tâm nguyện gì ? 】

Mặc Phi suy nghĩ, bỗng : “Có một cô hồn tên là ‘Trạm Nghệ’, thể tìm dân tộc của ?”

【 Hắn vốn oán niệm quấn , nhưng bởi theo ngươi tu tâm khổ hạnh, nay nghiệp chướng tiêu trừ, sẽ nhanh chóng thấu nhân quả của chính . 】

“Vậy thì còn cầu gì nữa, con đường sẽ theo lòng , quyết lùi bước.”

【 Thiện tai. Mặc Phi, thì tạm biệt. 】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Mặc Phi đột nhiên nhập định, vốn ai phát hiện khác thường, chỉ khi Dư Sơ đưa nước cho nàng, gọi hoài tỉnh mới khiến cho kinh sợ.

Đám Vu Việt lượt tới bên cạnh Mặc Phi, thế nào nàng cũng tỉnh , càng kinh ngạc là lấy sức lực của Vu Việt cũng thể chuyển rời Mặc Phi mảy may, nàng tựa như tảng đá, bất động nệm mềm.

Mọi đều kinh sợ.

Chỉ chốc lát, mắt trái của Mặc Phi rơi xuống một giọt nước mắt, đồng thời thể còn ẩn hiện hào quang. Cùng lúc đó, ngọn lửa cách đó xa chợt bùng mạnh, bầu trời vang lên một tiếng ngâm khẽ như tiếng chuông, c.h.ế.t trong ngọn lửa hóa thành tro bụi, đốm sáng tản mạn khắp bầu trời.

“Đây là thánh giả hiển linh, siêu độ vong hồn.” Không ai kinh hô một câu như thế.

Sau đó nhiều cũng bắt đầu xôn xao.

Bọn họ đều quỳ xuống lễ bái.

Giờ phút , Mặc Phi ngay ngắn như núi, giống như một vị thánh trong mắt .

Khi vong hồn hóa thành những đốm sáng bay khắp bầu trời thì Mặc Phi tỉnh , tất cả thứ tựa như một giấc mộng. Trước mắt là vẻ mặt lo lắng của đám Vu Việt, xung quanh là những trong bộ tộc đang khấu đầu ngừng.

Nàng trở . Từ nay về , nơi sẽ là nơi nàng kí gửi nửa cuộc đời của .

Đưa tay sờ lên Ngọc Phù cổ, mặc dù Ngọc Phù vẫn còn, thế nhưng nàng từ giờ nó chỉ là một miếng ngọc bình thường.

“Phù Đồ…” Vu Việt xuống bên cạnh Mặc Phi, động tác mang theo sự cẩn thận, giống như lo sợ chỉ cần chạm nhẹ là mong nhớ sẽ hóa thành mây khói tan biến mất.

Mặc Phi , chậm rãi : “Phù Đồ , cần lo lắng.”

Nàng về phía những xung quanh, lặp : “Không , đừng lo lắng.”

Lúc mặt mới lộ vẻ thoải mái, cặp mày nhíu chặt cũng dãn .

Tê Túc : “Mới tại hạ còn tưởng Phù Đồ sẽ hóa thành thần tiên bay cơ.”

Bảo Tôn bên cạnh gật đầu liên tục, những còn cũng sợ hãi trong lòng.

Đây là đầu tiên bọn họ thấy dị tượng như thế, một bỗng nhiên yên như pho tượng, bất động sừng sững, còn tỏa hào quang nhàn nhạt, lẽ là do nắng chiều phản chiếu, cũng chắc chắn, thế nhưng cái khoảnh khắc cảm giác lưu luyến trong lòng, như thể mắt sẽ trong phút chốc…

Mặc Phi đầu thấy vẫn đang quỳ mặt đất, bọn họ vốn quỳ lạy những chiến sĩ khuất, bây giờ cúi đầu về phía nàng.

Nàng mở miệng : “Mọi đừng quỳ lạy , chỉ là một bình thường, vô cùng hổ thẹn.”