“Rất vui lòng.” Mặc Phi lập tức đồng ý.
Vẻ mặt của hai trở nên khó coi, nếu như Mặc Phi chỉ là lạnh nhạt thì phong cách xử sự của Minh Hàn xưng là tự theo ý minh. Có thể trong sáu vị thượng khanh của Vu Việt, ngoại trừ Lư Khâu , gần như ai quan hệ với chúng thần trong triều. May mà Mục Tàng hứng quan, bằng còn tức c.h.ế.t một đám.
lúc một thái giám chạy tới hành lễ : “Phù Đồ đại nhân, bệ hạ mời ngài dời bước tới Sùng Hi cung.”
Mặc Phi sửng sốt, Sùng Hi cung chính là tẩm cung của Vu Việt, trong thời gian hai đều bận rộn, hầu như bọn họ gặp , ai ngờ hôm nay đột nhiên gọi nàng đến Sùng Hi cung.
Sắc mặt của mấy xung quanh trở nên quái dị, lời đồn liên quan đến Chiếu Vương và Mặc Phi thì họ cũng nhiều, câu chuyện đoạn tụ trong dân gian cũng bắt nguồn từ chính hai đó. Tuy rằng cũng căn cứ chính xác từ quan hệ ái của bọn họ, nhưng sự sủng ái của Chiếu Vương đối với Mặc Phi quả thực là độc nhất vô nhị. Chẳng những tự tuyển chọn phủ , ngự ban hoành phi, may sắm y phục, hơn nữa khi thương thế của Mặc Phi lành còn phái ba vị thái y tới thường trú ở phủ Mặc Quân, cẩn thận chăm sóc.
Đương nhiên, ai nghi ngờ phẩm tính của Mặc Phi, lẽ chính bởi vì “Hắn” cao thượng xuất trần, danh tiếng chót vót cho nên khiến cho những còn sinh tâm lý “Hắn” xuất hiện vết nhơ…
Mặc Phi xin Minh Hàn một tiếng theo hầu tới Sùng Hi cung.
Khi chính điện, Vu Việt đang cung nữ y phục, Mặc Phi khom lui mấy bước, thẳng trông Vu Việt đồ.
“Phù Đồ cần giữ lễ tiết, đây, cùng dùng bữa với bổn vương.” Vu Việt gọi Mặc Phi.
Vừa dứt lời, Mặc Phi chỉ thấy mấy cung nữ dâng lượt từng món ăn lên, đặt bàn lớn.
Vu Việt tới kéo tay Mặc Phi, xuống cùng nàng.
Nếu như bình thường, Mặc Phi sẽ để ý đến việc Vu Việt kéo tay, nhưng mà đây là hoàng cung, nàng luôn cảm thấy một loại áp lực hiểu.
“Bệ hạ, thần thể cùng dùng bữa với ngài ?” Mặc Phi kéo xuống, lên sang bên .
“Ngồi xuống.” Vu Việt lệnh, “Khi ai, cần gì bận tâm đến nghi thức xã giao ?”
Mặc Phi yên lặng một lúc gì nữa. Nàng tranh cãi với Vu việt, ngoại trừ hờn giận thì chẳng còn tác dụng gì.
Cung nữ mang chén đũa lên, cẩn thận gắp thức ăn.
Mặc Phi thực sự cũng chẳng đối với loại hầu hạ , ăn một bữa cơm còn cần khác giúp đỡ, thể thoải mái ?
Có điều đây là bàn của Vu Việt, nàng quyền xen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bồi Cô uống một chén.” Vu Việt nâng chén với Mặc Phi.
Mặc Phi vội nâng chén. Vu Việt uống một ngụm cạn sạch, Mặc Phi thì chỉ nhấp môi.
Sau khi trở thành Chiếu Vương, Vu Việt như nhiều thêm một phần nội liễm của vương giả, bớt một phần phóng túng ngang tàng. Lúc khi ở quân doanh, thể chiếu, ăn thịt, uống rượu thả cửa.
Vu Việt híp mắt Mặc Phi cầm chén rượu mà ngẩn , thản nhiên đón lấy chén của “Hắn”, uống sạch chỗ rượu còn .
Mặc Phi kinh hãi, đột nhiên nhớ tới cái phong tục “Đồng chén đồng ẩm”, trong lòng khỏi lẩm bẩm, Vu Việt đang ám chỉ cái gì đây?
Khóe mắt liếc về phía , đối diện với cái thâm thúy của nam nhân .
Mặc Phi thu tầm mắt, hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ gọi thần là chuyện quan trọng gì ?”
“Không gì.” Vu Việt trả lời, “Chỉ hi vọng Phù Đồ dùng bữa với Cô mà thôi.”
Mặc Phi thèm để ý, chuyên tâm dùng bữa.
Vu Việt , tự rót một chén rượu cho nàng.
Mặc Phi đáp lễ, chạm cốc với , chỉ lướt qua một ngụm. Vu Việt cũng để ý, vẫn đón lấy chén rượu của “Hắn” mà uống nốt, đó rót chén tiếp theo cho nàng.
Mặc Phi yên lặng chén rượu của , lúc uống cũng xong, uống cũng xong.
“Phù Đồ, chân của ngươi khỏi hẳn ?” Vu Việt đột nhiên hỏi.
“Nhờ của bệ hạ phái ngự y đến chữa trị cho thần, bây giờ khỏi .” Nói đến vết thương ở chân nàng, kỳ thật kì lạ, lúc linh hồn của Ngọc Phù biến mất vẫn chữa trị thương thế cho nàng, nàng vốn tưởng một năm đến một năm rưỡi thì thể khỏi, còn để sẹo, nhưng mà ai ngờ mấy tháng , chẳng những vết thương khỏi mà vết sẹo ở chân còn biến thành một hoa văn đặc biệt, giống như hai đóa hoa sen đỏ tươi xinh .
“Vậy là .” Vu Việt nâng chén với Mặc Phi.
Lúc Mặc Phi dứt khoát uống sạch rượu.
Vu Việt thấy thế thì lộ ý nhàn nhạt.
Mê Truyện Dịch