Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 283: Phù Đồ Nữ Tướng



Hai trò chuyện đôi ba câu, uống thêm vài chén rượu, Mặc Phi thấy thoải mái hơn nhiều.

Bữa cơm hai ăn đến tối muộn, Vu Việt lệnh cho hầu rút lui, mà Mặc Phi cũng dậy cáo từ.

Vu Việt giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, thản nhiên : “Ở .”

“Trời muộn , thần ở tiện.” Mặc Phi nhẹ từ chối vài câu, ánh mắt về phía cung nữ và thái giám cách đó xa.

Hình như Vu Việt cũng phát hiện, dậy kéo Mặc Phi bên trong nội điện.

“Bệ hạ, bệ hạ mang thần ?” Mặc Phi cảm thấy , trong thời gian nàng bận rộn đến mức quên cả phòng với con sói đói Vu Việt.

“Phù Đồ, đừng giả bộ hồ đồ với Cô.” Vu Việt .

Bị kéo tới cạnh bể tắm, làn nước đang bốc lên, Mặc Phi thực sự phần sợ hãi.

Lúc mấy cung nữ mang y phục của hai tới đây, cũng chuẩn đầy đủ đồ dùng, khom quỳ một bên chờ sai sử.

Mê Truyện Dịch

“Không, .” Mặc Phi tránh tay của Vu Việt, lui mấy bước về phía : “Bệ hạ, thần khỏe lắm, xin cho phép thần cáo lui.”

Nói xong, cũng đợi Vu Việt phản ứng xoay phía ngoài điện.

Vừa vài vước thấy cửa lớn đóng “Sầm” một tiếng, đó ôm ngang eo đẩy xuống bể, bọt nước b.ắ.n tung.

Mặc Phi sặc nước ho khan, còn hồi phục tinh thần thấy Vu Việt cũng nhảy nước, đặt “Hắn” cạnh bể, mạnh mẽ hôn môi “Hắn”.

Hai ướt đẫm , ôm một khe hở, màn hôn môi càng trở nên m.ô.n.g lung kiều diễm hơn trong làn nước.

Hai cung nữ cạnh đó đỏ mặt, tim đập thình thịch, chỉ đành lặng lẽ lui ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tối nay, sợ rằng vị Phù Đồ đại nhân sẽ trở thành một vị khách trong màn trướng của Chiếu Vương bệ hạ …

Hai tay Mặc Phi chống ở n.g.ự.c Vu Việt, cảm nhận cơ bắp rắn chắc và nhịp đập của trái tim . Hô hấp khó khăn, tầm mắt trở nên mơ hồ trong làn nước m.ô.n.g lung, gáy của Mặc Phi một bàn tay to lớn cố định, gần như thể nhúc nhích, chỉ thể để mặc cho đôi môi chiếm lĩnh, đầu lưỡi ẩm ướt do thám sâu bên trong mà càn quét, triền miên, thở mạnh mẽ như ***** đến những dây thần kinh mẫn cảm nhất, khiến cho Mặc Phi giờ luôn lạnh lùng cũng nhịn mà rung động.

Sau một lúc lâu, Vu Việt nhấc môi, chuyển qua ***** nhẹ bên tai trái, giọng khàn khàn: “Phù Đồ, Cô sẽ cho ngươi chạy trốn.”

Mặc Phi *****, đầu , nhẹ giọng : “Cho Phù Đồ thêm chút thời gian nữa, ?”

“Cô đợi đủ lâu .” Vu Việt vén tóc mái ẩm ướt trán của Mặc Phi, yếu ớt , “Cứ tưởng chỉ cần giam cầm Phù Đồ bên , một thần tử bình thường là đủ. mà mấy biệt ly khiến cho Cô thẳng vấn đề , chỉ là thần tử, Cô còn khao khát tất cả của Phù Đồ, “Hắn” ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đối với Cô, Cô thích lo lo mất, càng mất Phù Đồ nữa.”

“Bệ hạ quá tham lam .” Mặc Phi điều chỉnh hô hấp một chút, bắt buộc bản tỉnh táo .

“, Cô tham đấy.” Vu Việt cúi đầu nở nụ , “Cho nên Phù Đồ chỉ thể nhận mệnh, Cô là vương, Phù Đồ là thần, thần tử há thể kháng chỉ tuân theo?”

“Bệ hạ lấy vương lệnh ép buộc Phù Đồ ?”

“Ngoại trừ như thế Cô còn lựa chọn nào khác ư?” Vu Việt sờ lên đôi môi sưng đỏ của Mặc Phi, cụp mắt , “Phù Đồ là quân tử, Cô thì .”

“Ngài là quân vương của một nước, minh quân sẽ thận trọng từ lời đến việc , chỉ hôn quân thì mới ngang ngược hống hách.”

“Phù Đồ phát hiện ?” Vu Việt , “Cô chỉ ngang ngược đối với một Phù Đồ…”

Thân thể của Mặc Phi cứng đờ, cảm thấy một ***** nóng rực đang ma sát đùi của nàng. Nàng rút chân tự nhiên, kéo xa cách giữa hai một chút. Sống hai mươi mấy năm, nàng còn từng mật với một nam nhân nào như thế, đối mặt với ***** trắng trợn như , nàng chút luống cuống chân tay.

Bàn tay của Vu Việt luồn từ gáy của Mặc Phi, dọc theo sống lưng, trượt thẳng đến mông, đó chuyển sang thắt lưng, dùng ngón tay tháo đai lưng của nàng…

Mặc Phi vội vàng ngăn chặn tay của , thấy ***** hề che giấu trong đôi mắt , nàng loại cảm giác tránh cũng thể trốn thoát. Tuy rằng sớm một ngày nào đó bí mật của sẽ phát hiện, nhưng mà khi thực sự gặp loại tình huống thì nàng do dự.

Nàng thể tin tưởng Vu Việt ? Tất cả những cố gắng và nỗ lực của thể đổi sự tôn trọng ?