Mặc Phi tiến điện thấy mực văng đầy sàn, thái giám run rẩy.
Nàng hỏi: “Sao bệ hạ tức giận thế?”
Vu Việt thấy nàng, sắc mặt hòa hoãn , : “Vì Phù Đồ với Cô?”
“Nói cái gì?”
Mê Truyện Dịch
“Phù Đồ chịu ủy khuất ở bộ Hộ.”
“Bệ hạ lo lắng nhiều , thần vẫn chịu ủy khuất.”
Vu Việt mím môi, lớn tiếng đuổi thái giám ở xung quanh, tới lôi Mặc Phi : “Phù Đồ đừng giấu Cô, Cô sẽ chủ cho Phù Đồ, g.i.ế.c chừng mười tên quan nhép cũng chỉ trong một lời mà thôi.”
Mặc Phi vội : “Bệ hạ, trăm ngàn đừng như , một ý chỉ thể khiến cho ít lạnh lòng.”
“Bọn họ lạnh lòng?” Vu Việt lạnh lùng , “Bọn họ cam đảm phạm thượng, đáng khiển trách. Việc Phù Đồ giao cho Cô, Cô sẽ lấy công đạo cho Phù Đồ.”
Dám bắt nạt của , đúng là ngại sống quá lâu đây mà!
“Bệ hạ, trăm ngàn như thế.” Mặc Phi ngăn cản , “Hiện nay quan hệ của thần và bệ hạ nghi ngờ, bây giờ bệ hạ mặt vì thần, chẳng lời đồn sẽ càng nghiêm trọng hơn ?”
Trong mắt Vu Việt lóe lên ánh sáng lạnh, nghiến răng : “Ai dám lắm miệng, Cô sẽ g.i.ế.c kẻ đó!”
“Giết chóc quá nhiều, ngoại trừ khiến cho chúng thần lo sợ, triều đình hỗn loạn thì còn tác dụng gì?”
Vu Việt nàng một lúc lâu, đó buồn bực : “Lẽ Cô nên đồng ý cho Phù Đồ tiếp tục ở trong triều.”
“Bệ hạ khinh thường thần ?” Mặc Phi bình tĩnh , “Thần cũng là thấy khó nản lòng, nếu như gặp trở ngại lùi bước, hoặc mới một chút mượn thế của bệ hạ, như thì tương lai thể khiến cho kẻ phục tùng?”
“Phù Đồ là ngoài, Phù Đồ là nữ nhân của Cô!” Vu Việt gầm nhẹ .
“Phù Đồ cũng là thần tử của bệ hạ.” Mặc Phi bình tĩnh , “Thần tính toán , bệ hạ chớ nên chú ý quá, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt là . Nếu như bệ hạ tay vì thần, như tất cả những gì thần đều sẽ uổng phí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vu Việt chẳng còn cách nào, chỉ thể đồng ý yên lặng xem xét. Cuối cùng giữ thắt lưng của Mặc Phi, thấp giọng : “Đêm nay ở .”
Mặc Phi kéo tay của Vu Việt xuống chút do dự, thản nhiên : “Hẳn là bệ hạ dạo thần bận rộn vô cùng, hận thể dùng hết cả thời gian nghỉ ngơi, bệ hạ nên tha cho thần .”
Nói xong khom cáo lui, chỉ để một Vu Việt ngã xuống bàn trừng mắt.
Mặc Phi vẫn kiên trì việc mỗi ngày, ngủ nghỉ, rằng, nhiều còn mệt mỏi gục xuống mặt bàn. Vu Việt thấy thế thì đau lòng thôi, cố gắng nhẫn nhịn sát ý cực độ để mặt xử lý đám quan viên .
Cứ như thế đến hơn một tháng , những chế diễu đều trở nên im lặng, những vị quan bắt đầu sinh lòng hổ thẹn, mỗi tháng bọn họ đều nhận lương bổng, mà việc gì, mặc dù các vị đại thần chỗ dựa, nhưng cuối cùng lương tâm cũng bất an. Mặc Phi việc quản ngại cực khổ, oán hận, cũng chỉ trích, nàng dùng chính tác phong việc của bản để đáp sự nghi ngờ của .
Nếu như Phù Đồ thực sự sủng mà kiêu, lấy sắc loạn triều, thì bây giờ vẫn còn gặp Chiếu Vương mà yêu cầu hỗ trợ?
Nếu như những kẻ nịnh thần trong thiên hạ đều hòa nhã, khiêm tốn giống như Phù Đồ, thế thì mấy kẻ đó còn gì đáng sợ nữa?
Cuối cùng một vị quan chịu nổi sự cắn rứt lương tâm, bất chấp, chủ động đến mong chia sẻ sự vụ.
Mặc Phi cũng nhiều lời, chỉ bình tĩnh giao phó một công việc cho , đó cũng giới thiệu cặn kẽ phương pháp chỉnh lý của , cho vị quan ghi để tham khảo.
Vị quan gật đầu thụ giáo, ánh mắt vụng trộm đánh giá Mặc Phi ngay mặt, ngay ngắn, vẻ mặt chuyên chú, thật là một cử chỉ quân tử, khó trách Chiếu Vương sủng ái “Hắn” như thế, dáng vẻ như thế , trong triều một ai thể tiếp cận .
Vị quan tâm phục khẩu phục.
Có đầu tiên thì sẽ thứ hai, thứ ba, đó nhiều quan đều đến tham dự công việc, cho dù khác xúi giục thế nào cũng thể khiến cho bọn họ việc đàng hoàng nữa…
Bọn họ , thực tế, hành động của bọn họ cứu sống tính mạng của chính , còn đình công thêm mấy ngày nữa, mạng nhỏ cũng khó thể bảo .
Trong đình viện, Mặc Phi pha xong một tách thấy thái tử Lạc Thần thành thực tới.
Mặc Phi dậy hành lễ.
Lạc Thần xua tay : “Không cần đa lễ, ngài là thầy của , mà đây là đầu tiên ngài dạy cho đấy!”