Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 289: Phù Đồ Nữ Tướng



“Điện hạ chớ trách, gần đây bận rộn sự vụ, thần thực sự thời gian rảnh rỗi.” Mặc Phi châm cho một chén , thản nhiên trả lời.

“Ta , đám chuột nhắt đó loạn khắp nơi, khó xử cho .” Lạc Thần .

“Cũng tính là khó xử, chỉ là phục mà thôi.” Mặc Phi để ý lắm.

“Dù cũng tới lượt bọn họ khi nhục .” Lạc Thần căm giận , “Ta vốn nghĩ phụ vương sẽ mặt cho , ai dè chẳng hề động tĩnh.”

Phù Đồ là ân nhân cứu mạng của , lúc khi mất tích, trong lòng áy náy lâu, cho đến tận khi tin “Hắn” còn sống mới thể an tâm trong lòng. Hắn vô cùng cảm kích và kính phục Phù Đồ, thực sự chịu khách khinh mạn “Hắn”.

Mặc Phi : “Bệ hạ há thể tùy tiện mặt vì thần tử ? Điện hạ cần lo lắng, cũng đừng để cho việc nhỏ ảnh hưởng tới việc sách, bằng để Phù Đồ giảng cho ngài một chút về phong thổ của Man vực, ?”

“Hay lắm.” Hắn vốn cực kì tò mò với lữ trình khổ hành của Mặc Phi.

Mê Truyện Dịch

Dựa theo quy định, Mặc Phi Thái phó của Thái tử thì cứ ba ngày dạy học cho Thái tử một . Cách dạy của Mặc Phi khác biệt với của khác, nàng sẽ máy móc, mà là căn cứ những gì bản mắt thấy tai , giảng giải về phong tục và các việc lớn trong triều cho Thái tử. Không giống với phương pháp văn dịch nghĩa buồn tẻ, đương nhiên là phương pháp dạy học càng hấp dẫn Lạc Thần hơn, thậm chí thỉnh thoảng “Hắn” còn lấy một việc chính sự để thảo luận, giải thích và phân tích ưu khuyết. Lúc rảnh rỗi còn thể kể cho một truyện ngụ ngôn, thường xuyên khiến cho Lạc Thần ầm.

Một dạy học khiến cho Lạc Thần ấn tượng sâu sắc, đó ngày càng chờ mong với những bài giảng của Mặc Phi.

Khi mặt trời sắp xuống múi, một thái giám tiến hành lễ : “Điện hạ, đại nhân, quá thời gian giảng bài .”

Lạc Thần còn thỏa mãn: “Đã quá thời gian ?”

Mặc Phi dậy : “Lần thần sẽ đến giảng bài cho điện hạ.”

“Được , chớ quên đấy.”

Mặc Phi gật đầu, khi đang định xoay thì thái giám : “Đại nhân, Vương thượng mời ngài tới Sùng Hi cung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc Phi đau đầu, Vu Việt gọi nàng còn thể chuyện gì, đơn giản chính là trút sự bất mãn, lúc nàng bận rộn sự vụ nên còn nhẫn nhịn, bây giờ rảnh rỗi một chút chịu nổi tịch mịch .

Mặc Phi suy nghĩ, đột nhiên tiến đến cạnh Lạc Thần, thấp giọng : “Điện hạ, thể giúp thần một việc ?”

Lạc Thần sáng mắt, cũng thấp giọng : “Có giúp Phù Đồ rời khỏi hoàng cung .”

“Thông minh!” Mặc Phi giơ ngón tay cái lên.

Mặc dù Lạc Thần ý nghĩa của ngón tay cái nhưng cũng “Hắn” đang khen , vì thế lập tức lộ một nụ khuôn mặt…

Hôm đó Vu Việt Mặc Phi cho leo cây, vô cùng buồn bực cô đơn trong khuê phòng, đồng thời cũng quyết định dứt khoát, rằng nhất định nghiêm trị tha!

là thiếu thốn nhân tài!

Thật hiếm khi thấy Vu Việt cảm thán như .

Nhóm Lư Khâu và Mặc Phi chế định kế hoạch phát triển trong năm năm, thậm chí là mười năm cho tương lai của Chiếu Quốc, theo sự cải cách quan chế, chức vụ sẽ chia nhỏ, nhu cầu nhân tài của triều đình cũng ngày càng lớn hơn. mà tri thức ở thời đại phổ biến rộng rãi, Mặc Phi cố ý đề xướng chính sách khoa cử cũng thực thi, chỉ thể gia tăng lượng thông quaviệc tự tiến cử bản hoặc khác tiến cử,nhằmthống nhất sát hạch, tậnkhả năng chọn lựa những nhân tài đủ tư cách.

Lúc Mặc Phi lợi dụng việc biên soạn Tứ khố thư để hấp dẫn tài sĩ khắp nơi quy tụ ở Nhung Trăn. Triều đình của khi đó cũng bố cáo chiêu nạp hiền tài, tài sĩ khắp đất nước đều sôi nổi.

Mà , việc tổng điều tra dân cư thổ địa ở Tiệm Hề của Mặc Phi tới hồi kết, chỉ còn các quan viên đại tộc là vẫn thống kê. Ý của Mặc Phi là để cho những chủ động công bố điền sản của , trách việc xảy xung đột trong lúc điều tra.

Tiệm Hề là quốc đô của Chiếu Quốc, là nơi phú hộ, quyền quý, đại thần và nhiều danh môn sĩ tộc tập trung, quan viên chức vụ nhỏ dám đắc tội, càng chẳng đến việc điều tra. Cho nên Mặc Phi đưa sự nhượng bộ với các vị đại thần, tôn trọng địa vị của bọn họ, đáng tiếc bọn họ vẫn hiểu còn bất mãn.

“Phù Đồ đại nhân, từ khi triều tới nay đại nhân cải cách thẳng thừng, để thể chế cũ mắt, bây giờ còn ngông cuồng chúng công bố điền sản, rốt cuộc thì ý của đại nhân là gì đây?”