Thứ cuối cùng thể quyết định phồn vinh của một quốc gia là lượng của những quyền quý ít ỏi, mà là trăm ngàn vạn những dân chúng cần lao.
Sự cứng rắn của Mặc Phi khiến cho tất cả những ở đây biến sắc mặt.
“Hắn” uy ***** một cách trắng trợn như , dùng việc từ quan tập thể uy ***** “Hắn”, “Hắn” lợi dụng tính mạng của bọn họ để phản công,cho dù bọn họ thực sự kiên quyết từ quan thì lúc triều đình cũng đang chiêu mộ nhân tài với lượng lớn, tài sĩ khắp nơi trong nước sẽ nhanh chóng tụ tập về Tiệm Hề, triều đình cũng chẳng lo lắng về vấn đề thiếu thốn nhân lực. So với những vị lão thần rởm an nhàn lâu, lớp thanh niên tài tuấn mới càng thêm sức sống và lý tưởng hơn, bọn họ chỉ còn thiếu kinh nghiệm và danh vọng.
Huống hồ Vu Việt ủng hộ, Mặc Phi chẳng hề lo lắng những đại thần sẽ hợp tác tạo phản, bằng với thanh danh của và thanh danh thượng khanh của nàng, gây kích động lòng dân cũng .
Mọi ở đây hai mặt , sắc mặt đều vô cùng khó coi, lẽ là từ khi bọn họ quan tới giờ, bao giờ gặp một gan khiêu chiến với quyền uy thẳng thừng giống như Mặc Phi. Cái gọi là vô dục tắc cương*, “Hắn” cần cù chăm chỉ, quan thanh liêm, phẩm tính lương thiện, gần như tì vết, ngoại trừ quan hệ ái với Chiếu Vương. điều cũng thể trở thành vũ khí để công kích “Hắn” , thứ nhất là ai Vu Việt tức giận, thứ hai là bản Mặc Phi vốn đoan chính, cảm phục quần hùng bằng tài năng, còn lời nào để .
* Vô dục tắc cương: ***** thì thể giữ cho ngay thẳng (một , nếu như ***** gì, thì đó chẳng gì sợ).
Mê Truyện Dịch
Từ đến nay Chiếu Quốc thịnh hành nam phong, nhưng mà nhóm những kẻ sĩ cũng chẳng ai dám khinh thường Mặc Phi. Đây chính là sức hấp dẫn của cá nhân, một , mà cống hiến và đức hạnh của “Hắn” vượt lên chuẩn mực bình phàm,chút tì vết nho nhỏ cũng chẳng thể tổn hại gì đến “Hắn”, ngược còn đời ca tụng hết lời.
Quách Hoài lấy sức, giả lả : “Phù Đồ đại nhân nghiêm trọng , chúng hưởng lộc của vương, thể xem thường,bỏ bê chính sự ?”
“ , chỉ là lỡ lời, thể coi là đúng .” Mọi đều ăn khớp với , đồng thời âm thầm lau mồ hôi.
Mặc Phi gật đầu : “Hạ quan vẫn chư vị đại nhân luôn việc thỏa đáng, nhất định sẽ hời hợt tùy hứng .”
Trong lòng đều bùng nổ! Sao đời một theo lẽ thường như chứ? Bộ quan !
“Không Phù Đồ đại nhân chúng công bố điền sản như thế nào?” Khóe miệng Ngô Ưu run rẩy hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Phi đoán giờ phút , phần lớn đều đang suy nghĩ để giày xéo c.h.ế.t nàng.
Nàng bình tĩnh : “Chư vị đại nhân báo bao nhiêu, hạ quan sẽ ghi bấy nhiêu, về sẽ dựa thứ , nếu như tương lai dư thừa , cũng đừng trách hạ quan xử lý theo công bằng?”
Lư Khâu thì lộ nụ . Là Tể tướng của một quốc gia, bình thường ôngrất hiếm khi lên tiếng, mà một khi ông lên tiếng là đại biểu cho phương lược định. Chuyện Lư Khâu rõ ràng, mặc dù ôngủng hộ nhưng Mặc Phi vẫn thể chấn trụ những đại thần tự đề cao bản . Mặc Quân Phù Đồ quả là tầm thường.
Mọi nghiến răng nghiến lợi, suy xét liên tục, cuối cùng đành thỏa hiệp chẳng còn cách nào. Tuy là Mặc Phi mới nhập triều lâu, nhưng tâm trí hơn , vô cùngquyết đoán, trong triều còn Chiếu Vương và mấy vị thượng khanh ủng hộ, trong dân gian cũng thanh danh vang xa như thế, hành sự cương nhu, hề sợ hãi, khiến cho né tránh mũi nhọn.
Chỉ là lúc , trong lòng một vài nhịn mà bốc lên sát ý.
Sắc mặt Minh Hàn đổi đánh giá , lông mi động đậy.
Khi tan cuộc, đến bên cạnh đám Quách Hoài, giống như vô tình :“Thời gian bản quan du lãm tới mấy trang viên, đúng là cửa nhà hoa lệ, lộng lẫy nguy nga, còn cả hầm thất bí mật, mỹ nữ thướt tha, của cải loá mắt, khiến cho lưu luyến trở về.”
Sắc mặt mấy trắng bệch ngay tức khắc.
Minh Hàn tiếp tục : “Đáng tiếc Phù Đồ đại nhân đượcchiêm ngưỡng, bỏ lỡ mất lạc thú đời . À, mấy vị đại nhân hứng thú ?”
“Không, …” Mấy chuyện đều run run.
Minh Hàn về phía xa xôi mặt, cảm thán , “Nơi đó nhiều cao thủ canh giữ, mấy vị đại nhân đều là phận tôn quý, hẳn là cần lo lắng đến sự an của bản . Có điều lấy tính tình kiêng nể của Phù Đồ đại nhân thì chắc thể bình yên vô sự, mấy vị đại nhân cảm thấy đúng ?”