Vu Việt ***** vành tai của Mặc Phi, trầm giọng : “Không thể trách Cô, ai bảo Phù Đồ lúc nào cũng tránh Cô, rõ ràng là của Cô .”
Mặc Phi bất đắc dĩ : “Vừa tiếp nhận chính vụ, Phù Đồ cũng buông thả quá độ.”
“Là Phù Đồ quá cần chính.” Vu Việt cho là đúng , “Nhìn những đại thần còn , kẻ nào cũng sống sung sướng an nhàn, nào ai liều mạng như thế?”
“Nếu định nền móng trong triều, Phù Đồ thể cố gắng lực.” Ánh mắt Mặc Phi tỏa sáng, thản nhiên , “Huống hồ Phù Đồ thích xử lý những việc , những điều Phù Đồ , tương lai đều thể mang lợi ích cho dân chúng.”
“Cô .” Vu Việt nâng tóc bên tai “Hắn”, thở dài , “Trên đời cũng chỉ Phù Đồ là dốc hết tất cả tạo phúc cho dân chúng, Cho dù là Cô cũng .” Đối với sự sống c.h.ế.t của dân chúng, càng coi trọng sức chiến đấu của quốc gia hơn.
Mặc Phi xoay thẳng , thận trọng : “ ngài hết lòng ủng hộ Phù Đồ, để cho Phù Đồ thể bất chấp thứ để cải cách, chỉ một điều thôi là đủ .”
“Bất kể thế nào, Cô cũng thấy Phù Đồ vất vả như thế. Hết tháng triều đình sẽ chọn lựa nhân tài, đến lúc đó quan viên đầy đủ, nhiều việc cũng còn cần nhọc lòng nữa.”
Mặc Phi gật đầu.
Vu Việt hôn môi nàng, : “Cô cầu Phù Đồ bạn mỗi ngày, nhưng mà khi thời gian rảnh, cự tuyệt Cô. Nếu …” Hắn lộ ánh mắt sáng quắc như hổ.
Mặc Phi vội : “Được, Phù Đồ nhớ kỹ.”
Vu Việt dậy lên triều, mà Mặc Phi thì thực sự là dậy nổi, chỉ thể nhận mệnh ở trong cung nghỉ ngơi, thẳng đến tận giờ ngọ mới tỉnh .
Nàng y phục, cung nữ sớm tiếng động mang khăn mặt .
Nhìn ánh mắt ái ngượng ngùng của cung nữ, Mặc Phi đổi sắc mặt, tự nhiên rửa mặt, đó, khi đến tiền điện dùng bữa thì Vu Việt cũng trở .
“Hôm nay đúng là kỳ lạ, thế nào mà ai buộc tội Phù Đồ nhỉ?” Vu Việt xuống bên cạnh Mặc Phi, như như .
Mặc Phi đang ăn, để ý thản nhiên đáp: “Bọn họ đều là lão thần, bỏ.”
Vu Việt gật đầu, : “Cô định chỉnh đốn binh lực quốc, Phù Đồ cảm thấy thế nào?”
“Rất .” Mặc Phi tán thành , “Việc cần ngay, nông nghiệp, thương nghiệp, giao thông, pháp chế, dân cư, giáo dục, quân sự, v.v… cũng đều chỉnh đốn . Có điều quân sự sở trưởng của Phù Đồ, bệ hạ nên trưng cầu ý kiến của Phù Đồ.”
Vu Việt , thèm nhắc , lẳng lặng dùng bữa cùng nàng.
Đi khỏi cung, đụng đám Quách Hoài, kì lạ là thấy ai khiêu khích, cho dù thấy vẻ phong tình giữa cặp mày của Mặc Phi cũng chỉ giật giật khóe miệng.
Không thể , khi quan hệ thực chất với Vu Việt, khí chất của Mặc Phi sinh sự biến hóa nhỏ, trong thanh nhã lộ mấy phần tươi , mắt phượng lưu chuyển, khiến một loại mỹ cảm thể rời mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh. Như kim như tích, như khuê như bích. Hách hề tuyên hề, khoan hề xước hề, y trọng giác hề, bất vi ngược hề*.
* Đoạn trích từ Kỳ úc 2 (淇奧 2) và Kỳ úc 3(淇奧 3) thuộc phần Vệ Phong (衛風) trong Quốc phong (國風) trong Kinh thi.
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Mê Truyện Dịch
Có vua văn nhã tài,
Tú doanh đá quý che tai đeo .
Mũ da ngọc sáng như .
Như vàng như thiếc luyện trau tinh thuần.
Như khuê như bích ôn nhuần.
Xem hoà hoãn thêm phần khoai thai.
Ôi! Trên xe lẫm lẫm .
Tính đùa cợt tự nhiên.
Không hề châm biếm gây phiền.
Nguồn: Đây.
Quân tử như mỹ ngọc, trong trang nghiêm lộ sự lịch sự thanh tao, tài hoa kiệt xuất, khiêm tốn lễ.
Trông theo bóng dáng của Mặc Phi, trong lòng khỏi sinh một loại cảm giác “Quân tử như thế”. Có lẽ cũng chỉ như mới xứng đôi với Quân vương Chiếu Quốc, hai ,một cương một nhu, nhưng vô cùng phù hợp.
Thậm chí cho dù là khinh thường nam phong, khi thấy Mặc Phi cũng thể sinh suy nghĩ vấy bẩn, như thể nếu những từ ngữ đó thì chính là một loại khinh nhờn.
Sau đó Vu Việt bắt đầu hạ lệnh chỉnh đốn quân đội, chiêu mộ tân binh, phân tổ biên chế. Đồng thời chỉnh hợp lãnh thổ trong quận huyện của Chiếu Quốc, đổi đường biên ở một quận, huyện giữa nguyên U Quốc và Cảnh Quốc, vẽ bản đồ.
Mà bởi vì quan hệ với Mặc Phi, phần lớn vùng đất phía ngoài Tây Cổ Quan cũng sát nhập Chiếu Quốc, thiết lập đô hộ, thống nhất danh hào.
Theo mùa đông đến, việc tổng điều tra dân cư các nơi cũng gần xong, văn thư lượt đưa đến Tiệm Hề.