Hiển nhiên trung niên nghĩ đó chính là tên của nàng.
Mặc Phi suy nghĩ một chút, chỉ tay : "Vệ Tuyên, Văn Trọng." đưa ngón tay về phía : "Phù Đồ."
Mê Truyện Dịch
Vệ Tuyên lập tức gật đầu .
Mấy nghỉ ngơi một lát dậy tiếp. Hiện giờ Mặc Phi việc để , là theo nam nhân trung niên tên Vệ Tuyên học tập ngôn ngữ nơi .
Ba bước nhanh hơn đuổi kịp đội ngũ, đó dọc theo đường , suy nghĩ , khả năng của Mặc Phi tiến triển nhanh chóng.
Đi cùng Vệ Tuyên, nàng cũng hiểu đại khái một việc, như là đám phía đều là dân chúng Ngu Quốc di cư sang Chiếu Quốc tị nạn. Hiện nay Ngu Quốc đang chiến hỏa tán loạn, cường đạo hoành hành, dân chúng chịu đủ khổ cực, bất đắc dĩ chỉ thể rời bỏ quê hương, tới Chiếu Quốc tương đối yên bình để bắt đầu một nữa.
Nghe quốc quân của Chiếu Quốc xuất bộ Di quận dùng nơi an trí dân chúng chạy nạn từ các nước. Thời đại , năm quốc gia Cảnh, Ngu, Chiếu, U, Khánh chế ước lẫn . Khi chiến tranh, đặc biệt là trong lúc chinh phạt, ba nước Ngu, U, Cảnh gần như đến độ c.h.ế.t thôi, khiến cho dân chúng lầm than, một lượng lớn bình dân kéo tị nạn.
Đến lúc , cuối cùng Mặc Phi cũng xác nhận xuyên đến một thời đại xa lạ, ít nhất thì đều những thời đại ghi trong lịch sử.
"A! Đến , rốt cuộc đến Di quận ." Người phía bỗng nhiên hưng phấn mà kêu lên, đó đoàn lập tức xôn xao, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng.
Tâm tình của Mặc Phi cũng vui vẻ, rốt cuộc thì đoạn lữ trình buồn tẻ cũng kết thúc.
Một khi nơi tạm thời an , nàng thể bắt đầu chậm rãi nghiên cứu thời đại xa lạ .
Rốt cuộc nơi là nơi nào? Vì nàng xuyên đến đây? Nàng còn cơ hội trở thế giới cũ ? Đây là một thôn xóm mới bỏ hoang. Đi theo đội ngũ đến nơi đây bao lâu, Mặc Phi một danh xưng "Chủ bạc", chuyên tiến hành báo danh cho , còn phân phát chút ít lương thực. Nghe Vệ Tuyên , những thôn trang bỏ hoang xung quanh Chiếu Quốc, quốc chủ đều dùng để an trí cho những dân di cư, những phân chia phòng ốc mà một thời gian còn phân phát thức ăn và hạt giống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Di quận là một quận nhỏ ở biên giới phía nam Chiếu Quốc, bởi vì chiến hỏa thường xuyên lan tới, cho nên hầu hết ruộng đất nơi đều bỏ hoang. Vốn dĩ thôn dân đều di chuyển tới nơi khác , chỉ là gần đây ba nước Ngu, U, Cảnh đang hỗn chiến, cho nên biên giới phía nam Chiếu Quốc, trái trở thành nơi yên hơn.
mà nơi đây cũng chỗ nên ở lâu dài. Mặc Phi âm thầm suy xét ghi danh cùng với nhóm lưu dân ở chỗ "Chủ bạc", vẫn dùng hai chữ "Phù Đồ". Bởi vì thể lấy phù bài chứng minh phận, cuối cùng Mặc Phi chỉ phân đến một cái nhà gỗ ruộng vườn mà ở tạm. Cũng chẳng vấn đề gì, dù thì, thứ nhất nàng việc đồng áng, thứ hai nàng cũng định sống lâu dài ở đây, mặc dù nàng vốn mau chóng tìm một chốn an , nhưng nơi mà bất cứ lúc nào cũng khả năng rơi chiến loạn cũng lựa chọn của nàng.
"Phù Đồ, Phù Đồ." Vừa đem chăn đệm trong phòng ngoài phơi nắng, Mặc Phi chợt thấy một giọng thiếu niên gọi nàng. Quay đầu , là thư đồng của Vệ Tuyên – Nhàn Tử, đang thở hồng hộc chạy tới.
"Làm ?" Mặc Phi vỗ vỗ chăn màn phơi sào trúc, thuận miệng hỏi. Mấy ngày , nàng một mực theo Vệ Tuyên học , bởi vì cùng loại với tiếng Trung, cho nên hầu hết đều thể hiểu, chỉ là nàng còn chút lưu loát.
Nhàn Tử hồi sức , sốt ruột : "Phù Đồ mau đến chỗ của một chút ! Từ hôm qua đến giờ, mãi khỏe."
"Đã mời đại phu đến khám ?"
"Ôi!" Nhàn Tử khổ sở , "Nơi tìm đại phu ở đây? Ngay cả Di thành cũng chứ!"
Mặc Phi im lặng. Nơi thực là một thời đại còn nhiều lạc hậu, thôn xóm quá hẻo lánh mà! Áp chế cảm xúc trong lòng, nàng theo Nhàn Tử đến nhà tạm cư của Vệ Tuyên.
Vệ Tuyên phân đến một gian phòng gỗ tương đối sạch sẽ thoáng mát, lẽ vì là một gã văn sĩ, địa vị cao hơn bình dân nhiều.
Đi bên trong, liếc mắt một cái Mặc Phi thấy Vệ Tuyên đang ở giường. Lúc đang chau mày, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ khó chịu. Mặc Phi đưa tay sờ trán , quả nhiên sốt.
"Phù Đồ, đến đây." Vệ Tuyên mở mắt , khổ với Mặc Phi, "Thân thể yếu ớt, để công tử chê ."