Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 30: Phù Đồ Nữ Tướng



Nếu Vu Việt chỉ là một quý tộc bình thường thì gì, đằng cũng là một Chư Hầu vương, tương lai tất sẽ khó hòa hợp với thượng tầng của Chiếu Quốc. Mà hiện nay chỉ hai biện pháp để giải quyết vấn đề, thứ nhất là Vu Việt nguyện ý buông tha cho đất phong và binh quyền của , một vị vương gia nhàn tản; mà như thế vẫn thể cam đoan thể trở . Thứ hai là thực lực khiến khác sợ hãi, cát cứ* một phương.

* Cát cứ: cắt chiếm riêng một vùng.

Rất hiển nhiên, lấy tính cách của Vu Việt, tham sống sợ c.h.ế.t thì bằng ***** . Lãnh của lẽ chỉ là mặt ngoài, nhưng ngạo thì xâm nhập cốt tủy.

Giống như tham gia tụ hội , Mặc Phi khẳng định chắc chắn trong đó nguyên nhân, tuy rằng mới chỉ tiếp xúc lâu, nhưng nam nhân tuyệt đối loại sẽ những việc nhàm chán.

Nhóm tài sĩ còn đang tiến hành nghị luận, Mặc Phi chỉ chuyên chú lắng . Nàng tưởng cứ như là xong , tin rằng mục đích tới đây của Vu Việt cũng đạt , ít nhất thì cũng khiến cho thanh danh của Lệ Thần thêm vang xa, đè ép Lệ Kiêu xuống … Đợi chút, chẳng lẽ đây là mục đích của Vu Việt? Để cho khác thấy đang ủng hộ Lệ Thần?

Hắn gia tăng mâu thuẫn giữa hai vị vương tử! Mặc Phi cúi đầu thu liễm, quang mang trong mắt lưu chuyển dấu vết.

lúc , bỗng thấy : “Không Phù Đồ thấy thế nào?”

"Không Phù Đồ thấy thế nào?”

Tiếng của một nam tử cắt ngang trầm tư của Mặc Phi, nàng khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy đều phía nàng, mà cái nam tử thấp bé ở giữa hiển nhiên chính là mới mở miệng.

Không xong, bọn họ đến ? Vừa mới ngẩn một hồi, xem chủ đề thảo luận đổi.

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khẽ hít một , vẻ mặt Mặc Phi bình tĩnh : “Phù Đồ học thức nông cạn, thấy chư vị kiến giải độc đáo, tự nhận bằng.”

Nam tử thấp bé vài tiếng: “Phù Đồ quá khiêm tốn, mặc dù lời nào nhưng tại hạ cũng dám khinh thường. Tại hạ nông cạn, quốc gia lấy dân gốc, dân lấy nông nghiệp gốc, xưa tôn sùng sức lực, dựa đó mà phát triển, khi lấy đồng áng vui thì áo cơm đủ đầy, nông hưng thì quốc phú mà dân an*. Trong khi đó thương nhân, lớn thì tích trữ tiền bạc, nhỏ thì tụ tập buôn bán, ngoài còn cấu kết với vương hầu quý tộc, thăm viếng quan thế gia, chia chác lợi nhuận, khiến nông phu đói khổ. Những thương nhân vì mà thôn tính nông phu, nông phu cũng vì thế mà chịu cảnh trôi giạt. Cho nên luật pháp bây giờ nên khinh rẻ thương nhân, tôn kính nông phu. Không Phù Đồ tán thành ?”

* Nông hưng thì quốc phú mà dân an: nền nông nghiệp hưng thịnh thì dân giàu nước mạnh.

Hóa bắt đầu thảo luận đề tài “Nông thương” . mà quan niệm của là trọng nông khinh thương? Mặc dù đồng ý nhưng Phù Đồ cũng định phản bác, đang lúc nàng chuẩn qua loa vài câu, một nam tử khác tranh một bước, : “Hiền thánh răn dạy chỉ một lời, quốc phú cũng chỉ một đường. Không nên vì nông nghiệp là gốc rễ mà trọng nông khinh thương. Nhìn chung trong các nước, thương nhân xuất hiện khắp nơi, hầu hết những nơi giàu thịnh vượng thì đều họp chợ thông thương, thương nhân truy cầu lợi nhuận, thể tích lũy vạn kim, giàu cho quốc gia. Vì thể thực hiện kìm chế thương nghiệp .”

“Các hạ là?” Nam tử thấp bé chằm chằm hỏi.

“Tại hạ là An Từ của Liên gia Tiệm Hề, bái kiến Triệu Hàm .”

Nam tử thấp bé xưng là “Triệu Hàm” lạnh: “Hóa là của Liên gia, khó trách tôn sùng thương nhân như ? Hưng thịnh của thương nghiệp, kỳ thực khởi nguồn từ sự ***** của dân. Nếu như năm đó dân chúng quý trọng giản dị, an ít cầu thời, những bản lĩnh của thương nhân căn bản chỗ phát huy. Thế nhưng lòng chất phác, thương nhân cứ thế mà trục lợi, tự nuôi trồng mà cuộc sống giàu sang, xa hoa lãng phí, mua rẻ bán đắt, phẩm hạnh thấp kém, chỉ tìm lợi cho bản . Nếu cứ như thế mãi, quốc gia tất giàu, thế nhưng chắc chắn sẽ tổn hại đến nền tảng lập quốc.”

Vị nam tử tên “An Từ” nhất thời nghẹn lời.

Mặc Phi cũng thừa nhận, thương nhân ở thời đại thế lực lớn, nhiều thế gia đều lấy thương mà lập nghiệp, bọn họ kết giao quyền quý, vơ vét của cải, phú khả địch quốc, thậm chí còn thể ảnh hưởng đến triều chính, nơi cũng quy định quan thì thể buôn bán, nhiều nhà quyền quý đồng thời cũng là một thương nhân.