Nghĩ như , Mặc Phi khỏi về phía Lệ Thần chính giữa, quả thực nam nhân , khuôn mặt đẽ quý phái, khí độ hơn , càng khó hơn chính là ánh mắt ôn hòa chân thành, cho họ cảm thấy coi trọng. Đó là mà nàng vốn đầu nhập , đáng tiếc là trời xui đất khiến, mất cơ hội.
Mặc Phi đang trầm ngâm một bên vẫn chú ý tới trong mắt Vu Việt hiện lên vài tia thưởng thức và ý , vốn dĩ mặc kệ can dự là bởi vì xung đột bất hòa giữa hai vị vương tử, loại tình huống như thế , cho dù thế nào cũng đều thích hợp. Vì một thuộc hạ mà cầu tình vương tử hợp tính cách của , cũng hợp phận của , mà cũng chủ động cho Lệ Thần đưa nhân tình.
Đồng thời cũng tâm xem ứng biến của Phù Đồ, cho dù ứng đối lễ nghi, Lệ Thần cũng sẽ mặt mũi mà gây khó dễ nhiều, cùng lắm là để cho những tài sĩ khác mà chế giễu thôi, cũng ảnh hưởng gì đến phủ Nhung Trăn ở Tiệm Hề. mà ngờ, chẳng những Phù Đồ tự hóa giải phiền toái, còn ứng đối tự nhiên, kiêu ngạo, siểm nịnh, tạo náo động lớn, còn trả cho Lệ Thần một cơ hội chiêu mộ lòng .
tiếp theo, lơ đãng thấy Phù Đồ Lệ Thần đến xuất thần, nghĩ tới lúc đầu “Hắn” vốn đầu nhập cho Lệ Thần, bây giờ thấy “Hắn” như , trong lòng khỏi chút vui, ánh mắt cũng chuyển lãnh, nếu phủ của , sẽ cho “Hắn” cơ hội rời nữa.
Sắc mặt Lệ Kiêu cũng , tuy phản đối, nhưng ánh mắt âm ngoan thẳng về phía Phù Đồ, sắc mặt bình thản, ngay ngắn như núi. Khí độ trầm tĩnh như vực sâu cùng dung mạo tuấn nhã cho tâm tình ít đều nhộn nhạo. Mặc dù trong lòng thoải mái khi Lệ Kiêu “Hắn”, một lúc lâu, một bụng cơn tức của Vu Việt cũng hiểu tiêu tán hơn phân nửa. Đột nhiên trong lòng ngứa ngáy, sinh một loại ý niệm “Người là của thì ” trong đầu, ý niệm hiện lên, rốt cuộc lái …
Sau sự kiện gây chậm trễ , Tài sĩ luận hội tiếp tục, Lệ Thần tiết lộ đề thứ nhất của hôm nay: Dùng .
Áp dụng hình thức biện luận tự do, bên góc còn một nhóm chuyên môn ghi chép lời biện.
Lệ Thần hỏi: “Vương giả chọn , thể ***** dùng ngay. Dùng chính trực, là vì hiền, cũng là vì khuyên giải; dùng lẫn ác, sẽ cướp đoạt tranh giành. Ở đây, tài khó , tài đức hạnh càng khó, thế nào để dùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi nhỏ giọng nghị luận, bao lâu, một nam tử trung niên trong đám : “Quốc gia của chúng chọn lựa nhân tài, thường là do tiến cử, phân đến châu quận, đó thì đem dùng, nguyên vì quá đông, thể so cao thấp khó thể phân biệt. Tại hạ cho rằng, chân chính tài năng đức hạnh, bao gồm cả nhân ái và trí tuệ chứ đức thì tài tài thì đức. Ta lựa chọn thứ quan trọng nhất là đức hạnh…”
Theo đầu tiên trình bày và phân tích xong, vài vị tài sĩ lớn mật liên tiếp lên tiếng.
Trong đó một lời đạo lý, ví dụ như “Giám sát thực hư từng , thi chọn tài năng, trong thực giả, trong giả thực…”
Còn đến “Dùng thì nghi ngờ , nghi thì dùng ”; “Thân cận hiền, tránh xa tiểu nhân”, v.v… Đều là lời .
Có lẽ những khác cảm thấy lợi nhỏ, nhưng đối với Mặc Phi mà , đạo lý như ở thời đại của nàng, ngay cả trẻ nhỏ cũng hiểu , chỉ là nàng sẽ điều đó với họ mà thôi. Nàng ý xem thường gì bọn họ cả, lấy học thức tự của những tài sĩ thể tổng kết như , so với hậu nhân lấy kinh nghiệm từ những thì trân quý hơn nhiều lắm. Chỉ là tri thức nơi đây còn lạc hậu và hạn chế, vẫn thể nhảy khỏi vòng luẩn quẩn ngay .
Thời đại hệ thống cách thức tuyển chọn nhân tài, cũng bộ máy quan chế diện, đến đề cử nhân tài, khó thể tránh khỏi thiếu thốn, chỉ dựa phẩm tính đạo đức của tài sĩ, sẽ khỏi lãng phí nguồn tài nguyên bên ngoài, thế cho nên nhiều mới mai một. Ngoài thì tri thức truyền bá khó khăn cũng là một nguyên nhân lớn tạo nên sự thiếu hụt nhân tài.
Mê Truyện Dịch
Dù hiểu như , Mặc Phi cũng tính náo động lúc . Khả năng của nàng, chỉ thể dùng để trợ giúp Vu Việt trong tương lai. Ở thời đại quần hùng tranh giành nơi đây, còn là vấn đề nên tranh bá nữa, mà là vấn đề thế nào để tranh bá thiên hạ. Quốc gia khác phát triển như thế nào, nàng thể mặc kệ, nhưng nếu hành vi tiến đánh “Nhung Trăn” của nàng, chỉ cho Vu Việt đủ thực lực thì mới thể bảo đảm an cho bản .