“Bắt cho bổn vương, vứt khỏi phủ.” Vu Việt thu kiếm thẳng, buồn tên nam tử thị vệ lôi .
“Ngươi chứ?”
“Không… .” Mặc Phi trả lời, vẻ mặt đờ đẫn.
“Vậy là .” Vu Việt vết m.á.u nhiễm lên y phục nàng, khẽ nhíu mày , “Trở về tắm sơ vứt y phục , dơ bẩn.”
“… Vâng.”
“Xem cần điều chỉnh thực khách trong vương phủ một chút cho quy củ.” Trong mắt Vu Việt ngừng lộ hàn ý, thấy Phù Đồ kẻ khác lôi kéo, cảm thấy tức giận, tức giận vô cùng. Cái tên nam nhân mà cũng dám cợt nhả, cũng dám ý nghĩ an phận với Phù Đồ? Hắn xứng ?
Kẻ điên cuồng như , c.h.ế.t cũng gì đáng tiếc!
Mặc Phi Vu Việt, đôi môi run run, vốn định chẳng qua tên chỉ là một kẻ say xỉn, cho dù xử phạt cũng cần tàn nhẫn như . Thế nhưng lời khóe miệng nàng , việc đến nước , nàng còn tác dụng gì nữa? Đây là thời đại của cường quyền, sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của những quyền thế.
Vu Việt Mặc Phi đang suy nghĩ cái gì, chỉ dặn dò một câu: “Hẳn là hôm nay Phù Đồ mệt mỏi , nghỉ ngơi cho !” Sau đó mang theo đám Yên Kiều đang biểu lộ sự kinh ngạc rời .
Cho đến tận lúc bóng dáng của Vu Việt biến mất Mặc Phi mới hít một nặng nề, tuy rằng mặt nàng biểu cảm gì, thế nhưng nắm tay trong tay áo đang run nhè nhẹ.
Đáng sợ quá!
Mặc Phi thẫn thờ trở nơi ở của , vốn dĩ đói bụng, thế nhưng nàng cũng chỉ gắp mấy miếng ăn nữa.
Gọi Mộc Hề mang nước ấm tới, nàng tắm rửa sạch sẽ , bộ y phục cũng đưa cho Mộc Hề ném . Không do mệnh lệnh của Vu Việt, mà là khi đến nó Mặc Phi sẽ nghĩ đến cánh tay đứt.
Buổi tối trằn trọc khó ngủ, mỗi khi nhắm mắt , bên tai nàng sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết của nọ, còn cánh tay chảy m.á.u đầm đìa thì cứ thỉnh thoảng hiện lên trong đầu nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ mấy ngày chung sống cho nàng cảm thấy Vu Việt tàn nhẫn như trong lời đồn, chỉ lúc đối địch thì mới bộc lộ sự tuyệt quyết. mà hôm nay tận mắt thấy một màn m.á.u tanh như , nàng thực sự phần lạnh run trong lòng.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tình vui vẻ lúc ban ngày tan biến gần hết, biến chuyển nhanh chóng thực sự cho khó mà thích ứng.
Nàng thực sự thể sống sót an trong thế giới như thế ?
Mặc Phi nhẹ vuốt cánh tay lôi kéo, chỗ đó phảng phất như khí lạnh quấn quanh, tê liệt cứng ngắc.
“Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai độ nhất thiết khổ ách, xá lợi tử, sắc bất dị , bất dị sắc, tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị, xá lợi tử, thị chư pháp tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm…” Theo bản năng, Mặc Phi Tâm kinh, theo những lời niệm tụng, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở .
Mặc Phi vẫn phát hiện trong lúc nàng kinh văn, miếng Ngọc Phù cổ quái cổ nàng phát ánh sáng nhàn nhạt, từng đốm, từng đốm sáng tiến trong thể của nàng. Mặc Phi cảm thấy như thanh tĩnh trở , cuối cùng cũng chậm rãi ngủ …
Sau ngày ***** Mặc Phi hành sự càng thêm khiêm tốn, mấy Vu Việt gọi nàng chơi cờ nàng đều lấy cớ thể khoẻ để từ chối, nếu từ chối , nàng cũng trò chuyện câu nệ với Vu Việt hơn nhiều.
Lấy sự sâu sắc của Vu Việt, đương nhiên phát hiện sự đổi của “Hắn”, chỉ là . trong lòng ẩn tàng một ngọn lửa, cực kì hài lòng đối với sự biến đổi của Phù Đồ, chỉ đợi thời cơ mà bộc phát.
Mà Vu Việt càng hiển lộ thở lãnh sát càng cho trong phủ Nhung Trăn rùng nín thinh. Tin tức nổi giận c.h.é.m cánh tay thực khách vì thượng khanh Phù Đồ truyền nhanh chóng, cái tên Phù Đồ ngày càng nổi danh, chỉ là còn mang theo một chút sắc thái ái .
Ngay trong khí cổ quái , cuối cùng sách lược của Minh Hàn cũng thành công, Nhị vương tử Lệ Kiêu chủ động xin g.i.ế.c giặc, thế Vu Việt tới thành Viễn An.
Mê Truyện Dịch
Cuối hè năm Khải Tuất thứ bốn mươi lăm, Nhị vương tử phái phòng thủ Viễn An, nắm trong tay năm vạn binh mã.
Đồng thời Nhung Trăn vương Vu Việt cũng dẫn hắc thiết kỵ trở về đất phong, mệnh lệnh tùy tiện tiến vương thành.
Giữa đường , Mặc Phi đầu về phía Tiệm Hề, , khi trở sẽ là quang cảnh , chỉ mong khi đó nàng vẫn còn sống.