Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 66: Phù Đồ Nữ Tướng



Loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, phảng phất giống như đang thiền, ngay cả sự lạnh lẽo cũng tiêu tan mất, yên tĩnh, xanh thẳm, rộng lớn…

Mặc Phi cứ bên hồ như thế, cảm nhận sự trôi qua của thời gian, tựa như kết hợp thành một với đất trời.

Khi mấy săn b.ắ.n trở về thấy một bức tranh như : trong trời đất bao la, tuyết trắng miên man, thiếu niên áo xanh câu cá một bên hồ băng, phảng phất như sắp siêu thoát khỏi thế tục, như gột rửa lòng , khiến cho tâm tình phẳng lặng như mặt nước, khó mà quên .

“Lộp cộp” mấy tiếng, mặc dù bước chân chậm nhưng âm thanh của vó ngựa đạp tuyết vẫn phá vỡ sự yên tĩnh .

Mặc Phi giật , thoát khỏi ý cảnh xa xôi. Nàng ngoái đầu , ánh mắt như vẫn mơ màng, trong thoáng chốc cảm thấy phong tình, tựa như ném một viên đá trong lòng những còn , lăn tăn gợn sóng.

Mặc Phi thấy tới là mấy Vu Việt, bèn buông cần câu lên.

“Chủ công, trở ?”

“‘Đã’ trở ?” Ngư Gia , “Chúng ngoài ít nhất cũng một, hai canh giờ .”

“ .” Sóc Vưu phụ họa, “Mặt trời xuống núi .”

Mê Truyện Dịch

Mặc Phi phía xa xa, quả nhiên chân trời dần mờ ảo. Nàng kinh ngạc, lâu như thế ?

“Để xem, ngài thu hoạch thế nào?” Sóc Vưu đĩnh đạc tới, xuống thùng gỗ, bên trong là nước trong vắt, nhưng mà hề một con cá nào.

“Không chứ? Phù Đồ đại nhân, cả một buổi chiều mà ngài câu con nào ?”

Mặc Phi lạnh nhạt : “Cái mà tại hạ hưởng thụ là quá trình câu cá.” Kỳ thực trong lòng nàng buồn phiền, còn kể đến chuyện nàng lâu như , dù thì thắt lưng mỏi mà chân cũng đau, thế nhưng nàng hề phát hiện yên lâu đến thế. Linh hồn nàng du ngoạn bầu trời ?

Vu Việt nàng chăm chú, gì. Vừa một cảm giác trống vắng khó mà hình dung , như thể “Hắn” và cách xa vạn dặm, thể nào với tới.

“Được , chúng về thôi!” Ngư Gia lên tiếng, “Thu hoạch hôm nay của chúng tệ, Phù Đồ lộc để ăn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc Mặc Phi mới chú ý tới lưng ngựa của đều treo con mồi, ngoại trừ mấy con thỏ hoang thì còn một hươu và một cáo.

Nàng xoay định thu dọn đồ câu cá, ai ngờ cái hầu chạy tới từ lúc nào, chủ động nhận lấy công việc.

Vì mấy cùng về doanh địa.

Lửa trại bùng lên, mấy Vu Việt xung quanh, cách xa những binh lính khác, thịt thú rừng đều những hầu xử lý xong, lúc đang nướng đống lửa, thỉnh thoảng Sóc Vưu và Bộ Hằng bên cạnh lật thịt nướng, còn thể những âm thanh lèo xèo.

Mặc Phi quả thực đói bụng, giống như một con sâu to tham ăn, ánh mắt chằm chằm món ngon kệ.

Vu Việt vẻ mặt thành thực của “Hắn”, đáy lòng dâng lên ý , bình thường “Hắn” xử sự nghiêm túc, lúc đồ ăn cũng nghiêm túc, thú vị. Hắn uống rượu quan sát “Hắn” chớp mắt, ánh mắt gần như hề che giấu.

Ngư Gia liếc qua mấy , khóe miệng nhếch lên, vẻ như Chủ công thực sự… đối với thiếu niên … Thế thì lắm !

“Phù Đồ .” Ngư Gia bỗng mở miệng gọi.

Mặc Phi ngước lên , hỏi: “Ngư Gia tướng quân gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì dám.” Ngư Gia , “Nghe Phù Đồ tài năng trác tuyệt, cái khác tạm thời , thời gian phát minh yên ngựa ?”

“Phù Đồ giỏi cưỡi ngựa, chỉ đành tạo mấy thứ để bù chỗ khiếm khuyết.”

“Ha ha, cái thứ bù chỗ khiếm khuyết của Phù Đồ mang lợi ích nhỏ cho kỵ binh của chúng . Hắc thiết kỵ xưng là mạnh nhất trong năm nước, nhưng ai , để huấn luyện những tinh binh hao phí bao nhiêu tinh lực*?Bây giờ chỉ nhờ một cái yên ngựa nho nhỏ thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian huấn luyện, thế còn đề cao chiến lực lên mấy , đây chính là một sáng kiến cực kì vĩ đại.”

* Tinh lực: tinh thần và sức lực.

“Tướng quân quá khen.” Vẻ mặt Mặc Phi lạnh nhạt.

Trong mắt Ngư Gia hiện lên sự khen ngợi. Người tuổi còn trẻ, mà thận trọng tự giữ , cộng thêm tài học xuất chúng, khó trách Chủ công mấy phần kính trọng với “Hắn”. Ừm… chỉ là mấy phần kính trọng, Chủ công bao giờ thích thú nam sắc, mà lúc như chỉ sợ nắm giữ “Hắn”. Có điều, vẻ còn phát hiện , nếu mà , “Hắn” sẽ nương nơi Vu Vệt ? Sẽ . Mặc dù vẫn thăm dò từ chỗ Sóc Vưu và Bộ Hằng, Ngư Gia cũng thể đoán tính tình của “Hắn”, trong mềm cứng, tâm tư trong sạch sợ quyền uy. Cứ thái độ đối đãi của “Hắn” với Chủ công cũng , như cung kính, nhưng kì thực là lạnh nhạt.