Hai …
“Nướng gần chín .” Tiếng của Sóc Vưu truyền đến, đưa một con thỏ tới mặt Vu Việt, đó đưa một con khác cho Mặc Phi.
“Cảm ơn.” Mặc Phi lễ cầm lấy, chìa một ngón tay thử nhiệt độ, nóng.
“Khà khà, chỉ một con thỏ nhép thì no , đợi thịt hươu chín , vội.” Sóc Vưu da dày thịt thô, hiển nhiên sẽ sợ nóng, cứ như thế mà ăn.
Hiển nhiên là khi hành quân cũng thường xuyên ăn uống như , cho dù là Vu Việt cũng thèm để ý.
Thực hương vị của con thỏ nướng ngon lắm, nhiều gia vị, chỉ thể thưởng thức cái vị của chính con thỏ. mà Mặc Phi thực sự đói bụng, ăn thấy ngon miệng.
“Uống một ngụm rượu .” Một bầu rượu đưa tới mặt Mặc Phi.
Mặc Phi đầu Vu Việt, do dự cầm lấy bầu rượu. Cái … bầu rượu mới uống ? Muốn nàng uống nó ? Giương mắt liếc , nàng chằm chằm, ý rõ ràng là “Ngươi thử dám uống xem”.
Quên , chỉ là uống chung một bầu rượu ? Dáng vẻ của cũng giống kẻ bệnh truyền nhiễm. Mặc Phi bình tĩnh uống một ngụm, vị rượu mang theo thịt thỏ cùng xuống bụng, một luồng nhiệt bốc lên xua tan ít khí lạnh.
Mặc Phi buông bầu rượu thấy vẻ mặt ngây ngốc của Sóc Vưu và Bộ Hằng đối diện đang nàng. Trong lòng nàng run lên, thấy vẻ mặt như như của Ngư Gia, lông mày xếch, vết bớt cây tử đằng ở đuôi mày trái càng trở nên yêu mị hơn trong ánh lửa bập bùng.
Không đúng lắm! Mặc Phi đầu Vu Việt, trái tim cứng , ánh mắt kỳ dị gì thế ! Có thể dời mắt chút ? Cứ nàng như thế, quả là chút…
Trong lòng Mặc Phi run lên, nhanh chóng thu tầm mắt, cũng do uống rượu mà thể nóng.
“Đa tạ Chủ công.” Mặc Phi tự trấn định, trả bầu rượu.
Vu Việt chậm rãi nâng tay, ngón tay kẹp lấy bầu rượu lấy , ánh mắt như vẫn đang lưu luyến ở nàng.
Xung quanh yên tĩnh triệt để, chỉ thấy âm thanh “Lách tách” của củi lửa và tiếng đùa mơ hồ của binh lính phía xa xa truyền đến.
Sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng Mặc Phi vẫn nhịn , mở miệng hỏi: “Chủ công, Phù Đồ hành động gì đúng ?”
Vu Việt uống rượu, thản nhiên : “Cũng .”
“Vậy là .” Mặc Phi khôi phục bình tĩnh, yên lặng ăn thịt thỏ trong tay, đến khi ăn hơn một nửa, nàng đột nhiên với Ngư Gia, “Tướng quân, Phù Đồ khát nước, thể mượn uống một ngụm rượu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặt Ngư Gia xanh lét, động tác của Bộ Hằng cứng đờ, Sóc Vưu cho thịt nướng miệng rớt mất.
“Ha ha, xin , rượu của tại hạ uống hết mất .” Ngư Gia trả lời, khóe miệng run run, ánh mắt còn thường liếc về phía bên , lưng chảy mồ hôi lạnh.
Lừa quỷ ! Vừa ngài mới uống mấy ngụm! Mặc Phi híp mắt , cho đến tận khi một bẩu rượu chặn tầm mắt của nàng.
Nàng đầu, chỉ Vu Việt gằn từng chữ: “Đã uống rượu của bổn vương , phép uống rượu của khác”.“Nói , xảy chuyện gì ?” Ăn xong bữa đại tiệc thịt nướng, Mặc Phi vòng vo bên ngoài một hồi mới tiến lều trướng của Sóc Vưu. Mặc Phi quen Sóc Vưu ở Tiệm Hề, đó cùng trở Nhung Trăn, coi như cũng tương đối hiểu lẫn .
“Đã xảy chuyện, chuyện gì cơ?” Sóc Vưu cứ ậm ừ, di chuyển cách Mặc Phi một khá xa, vẻ mặt như chẳng gì.
“Sóc Vưu tướng quân.” Mặc Phi chút đổi , “Đừng giả bộ, tại hạ là ngài tại hạ hỏi chuyện gì, vẻ mặt của ngài là rõ rệt nhất.”
“Khụ, cũng chỉ giật chút xíu thôi.”
“Vì giật ?”
Sóc Vưu kỳ quái Mặc Phi, liếc mắt một cái, hỏi : “Hóa Phù Đồ đại nhân là Chiếu Quốc.”
Mặc Phi gật đầu: “Từ nhỏ tại hạ ẩn cư cùng sư phụ, nguyên quán ở nơi nào.”
“Thế thì khó trách.” Sóc Vưu giật , đó dùng một loại ánh mắt kỳ dị khó hiểu Mặc Phi , “Ngài , nhưng mà Chủ công .”
“Biết cái gì?”
Mê Truyện Dịch
“Khụ, kỳ thực cũng gì .”
“Hử, xem nào, Phù Đồ sẽ chăm chú lắng .” Mặc Phi ung dung ghế chờ câu trả lời.
Sóc Vưu xoa xoa mặt, giải thích : “Nam nhi Chiếu Quốc chúng sẽ tùy tiện uống chung bầu rượu hoặc chung chén rượu với khác, nếu là bạn bè thiết, thì khi uống bầu rượu của đối phương, môi sẽ chạm miệng bầu rượu.”
“Nếu chạm thì ?”
“Điều đó lên…” Tiếng của Sóc Vưu bỗng nhiên nhỏ , , “Nói lên tình ý với .”