“Phù Đồ.” Giọng của Mặc Phi trầm thấp mà mang theo vài phần cuốn hút, giống như bề ngoài của nàng, ôn nhu như nữ tử, nhưng thể cho cảm giác thoải mái như .
Võ giả Cô Hạc tà tà, : “Xem các vị đồng hành cùng với nhóm chúng , sẽ quan tâm đến các vị nhiều hơn .”
Nói xong liếc mắt Mặc Phi một cái xoay rời .
Vệ Tuyên nhíu mày : “Hắn là của võ sĩ quán ? Thảo nào vô lễ như thế.”
Đội trưởng Hứa áy náy : “Mặc dù vô lễ, nhưng quả thật vài phần bản lĩnh, xin Văn Trọng và Phù Đồ công tử bỏ qua cho.”
“Quên , vẫn đa tạ đội trưởng Hứa đồng ý cho chúng nhờ một đoạn đường.”
“Đừng khách khí, đừng khách khí. Đoàn xe sắp xuất phát , ủy khuất trèo lên xe chở hàng.” Nói dẫn mấy lên xe ngựa, hét to đội ngũ khởi hành.
Nhìn xung quanh , Mặc Phi hỏi: “Vừa xảy chuyện gì thế?”
Vệ Tuyên “Hắn”, thở dài : “Bề ngoài của công tử quá mức xuất sắc.”
Mặc Phi nhíu mày, nàng thực sự thể hiểu, ăn mặc bình thường thế thì gì xuất sắc, cùng lắm là cho thấy mắt mà thôi. Hơn nữa, hiện tại, trong mắt khác thì nàng còn là một nam nhân nữa!
Vệ Tuyên tiếp: “Công tử nên , trong các kẻ sĩ quý tộc của quốc gia thịnh hành nam sủng, những nam tử trẻ tuổi, tướng mạo nhưng xuất bình thường đều sẽ dễ khiến thèm , hơn nữa, hiện giờ công tử trôi giạt bên ngoài, ai che chắn, cẩn thận là sẽ khác ức *****.”
Vẻ mặt Mặc Phi lạnh nhạt gợn sóng, cho Vệ Tuyên nghĩ rằng “Hắn” hiểu rõ, nào ngờ “Hắn” đang đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cảm thấy may mắn vì đồng hành cùng Vệ Tuyên, bằng , chừng còn tới quận gặp chuyện bi thảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Tuyên ngẩng đầu đội ngũ võ giả Cô Hạc phía , đó hỏi: “Phù Đồ, công tử thực sự phù bài ?”
Mặc Phi lắc đầu.
“Thế thì khó .” Vệ Tuyên vuốt râu , “Nếu một phận , chỉ sợ sớm muộn gì công tử cũng sẽ gặp phiền phức, hơn nữa phận của công tử còn thể bằng cả bình dân. Phù bài năm loại, Nô, Bình, Lương, Quý, Vương, hai loại đầu đặc quyền gì cả, sinh tử đều các quý tộc nắm giữ, mà văn sĩ, võ giả thì thuộc loại Lương tịch, thể xuất tướng, nhập sĩ, hoặc trở thành khách khanh phụ tá của đại tộc thế gia, địa vị và danh vọng nhất định, giống như , lúc đầu đội trưởng Hứa và Cô Hạc đều chút tâm tư với công tử, nhưng khi công tử Bình tịch mới thu liễm một chút, nếu trực tiếp ***** .”
Mặc Phi bỗng cảm thấy khủng hoảng, xem mau chóng giải quyết vấn đề phận. Nàng đại khái rằng phân biệt giai cấp thời xưa đáng sợ, luật pháp khắc nghiệt, nơi cho bình dân bách tính đến cáo trạng, chỉ thể sống hèn mọn cường quyền, cầu mong no ấm thỏa mãn. mà nàng tuyệt đối thể chịu cảnh tùy ý khi nhục*, thà rằng nàng gắng sức thích ứng với cảnh cũng thể đồng ý với quy tắc của thời đại , nếu gặp bất hạnh thì chỉ thể cố gắng tìm kiếm lực lượng tự bảo vệ .
* Khi nhục: bắt nạt, khinh rẻ và nhục.
“Công tử cũng đừng lo lắng quá.” Tiếng của Vệ Tuyên truyền đến, “Lần , đến Tiệm Hề là vì tiến phủ của Đại Vương Tử, một khi thành công, sẽ cơ hội hộ tịch cho công tử, mặc dù Lương tịch đôi chút khó khăn nhưng cũng khả năng.”
“Vậy xin đa tạ.” Mặc Phi ôm quyền với , đôi mắt thật tình của , nàng ngập tràn cảm kích.
Mê Truyện Dịch
Vệ Tuyên gật gật đầu: “Chỉ điều, mấy ngày công tử cần cẩn thận một chút, cho dù công tử thực sự là Lương tịch, tên Cô Hạc cũng chắc hết hi vọng với công tử .”
Mặc Phi ngẩng đầu về phía , đúng lúc Cô Hạc bỗng xoay , nọ sửng sốt, đó liền tà tà với nàng, nàng cả kinh, lập tức chuyển tầm mắt nơi khác.
Tốc độ di chuyển của thương đội cũng chậm, tới thành Viêm Trúc còn hai ngày lộ trình nữa, đến khi mặt trời xuống núi, đội ngũ tìm một nơi thích hợp dừng hạ trại.
Mặc Phi ở một bên xe ngựa cùng với Vệ Tuyên, trong ba lô của nàng còn mấy túi bánh cũ, thể tạm đỡ đói. Vệ Tuyên thì mang theo lương khô do Nhàn Tử , chẳng cảm giác ăn, nhưng cũng thể ăn.
Lúc , nàng và nhóm lưu dân lĩnh một chút thô lương*. Cho dù Mặc Phi là thể chịu khổ cực, chất lượng của những thứ thực sự quá kém, dùng nấu cháo còn thể miễn cưỡng ăn , liên tục hơn mười ngày đều ăn như , nàng gần như quên mất hương vị của thịt .